Thánh Khư

Chương 232: Tiệc rượu của dị tộc (2)

Chương 232: Tiệc rượu của dị tộc (2)

Trong phòng tiệc xanh vàng rực rỡ, tiếng cười nói vui vẻ của khách khứa truyền đến, không khí cực kỳ nhiệt liệt, có rất nhiều người đã sớm có mặt, thậm chí còn có vẻ khá đông đúc.

Những người này tụm năm tụm ba mà đứng cùng nhau, thân thiện trò chuyện cười vui.

"Đó không phải Thiên Hậu hạng ba kia sao?" Mắt Đỗ Hoài Cẩn rất tinh, cho nên liếc một cái thôi đã nhìn thấy vị Thiên Hậu kia, bởi vì không lâu trước đó cô ta còn trào phúng 《 Ngưu Ma Đại Thánh 》, kết quả bị vả mặt thảm thương, còn bị Sở Phong chụp mũ cho cái danh hạng ba.

Gương mặt quen thuộc thì không ít, có nữ minh tinh đã từng nổi danh một thời, cho dù chưa từng được gặp mặt, nhưng cũng đã nhìn thấy trên màn ảnh, có vài người được mời tới, nhằm tiếp đãi các vị khách quý.

"Không ít nhân vật quan trọng ha." Diệp Khinh Nhu rất quen thuộc với những trường hợp như thế này, cô ấy như cá gặp nước, đứng đó phân biệt ra một số cao tầng tài phiệt.

"Ôi, cả Lâm Dạ Vũ cũng đến nữa này." Cô ấy nhắc nhở Sở Phong.

Những nhân vật then chốt của Sinh Vật Thiên Thần cũng tới nơi đây, y là chú út của Lâm Nặc Y.

Nhìn ra được, Lâm Dạ Vũ đang rất hứng khởi trò chuyện, y đang đứng cạnh một số người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, trông ra rất hòa hợp.

Sở Phong không chú ý đến y nhiều, mà là nhìn về phía cô gái bên cạnh y, dáng người cô ta không tệ, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, tô điểm cho cô ta càng thêm xinh đẹp.

Hiển nhiên, Hứa Uyển Di rất mẫn cảm, cô ta sớm đã nhìn nhìn Sở Phong, lúc này thấy hắn trông lại thì hai mắt lộ ra một luồng ánh sao, cũng không nói gì mà chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

"Ôi chao, anh không phải là Sở Phong sao, Ngưu Thần Vương, quá tốt luôn, có thể gặp được anh ở chỗ này, mau cùng chúng tôi chụp một tấm ảnh đi." Đúng lúc này, có hai cô bé chạy tới, nhìn ra mới khoảng mười mấy tuổi thôi, khi đối mặt Sở Phong lại vô cùng hưng phấn, họ chớp chớp đôi mắt to.

"Lão Đại anh tự cầu nhiều phúc đi, chúng ta đi ngắm mỹ nữ đi." Đỗ Hoài Cẩn, Âu Dương Thanh rất không nghĩa khí, xoay người là chạy, lẫn vào trong đám người.

Diệp Khinh Nhu tươi cười sáng lạn, ngoái đầu nhìn lại cười, bay bổng lượn lờ mà đi, cô ấy cũng không quan tâm chuyện này.

Trần Lạc Ngôn xòe tay ra, tỏ vẻ vô năng vô lực, cũng biến mất trong đám người của buổi tiệc.

Sở Phong bất đắc dĩ mà chụp ảnh chung với hai người họ, kết quả cũng không thể thoát thân, lại có một số người đến đây, họ rất tò mò về hắn, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng cũng tiến lên bắt chuyện.

"Anh Sở, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Khương Lạc Thần thế?" Một người trẻ tuổi cười nói, trực tiếp hỏi như vậy.

"Em thấy Khương Lạc Thần cũng tới đó, ngay cách đây không xa đâu." Cô bé yêu cầu chụp ảnh chung líu ríu, giơ tay chỉ về xa xa.

Sở Phong có chút hối hận đến nơi đây, phỏng chừng sẽ có phiền toái.

"Sở Phong?" Đúng lúc này, một tiếng nói xa lạ truyền đến, một người đàn ông nâng ly rươu trong tay, hắn ta nhìn hết sức anh tuấn, dáng vẻ chừng khoang hai mươi sáu hai mươi bảy gì đấy.

"Anh là?" Sở Phong không quen biết hắn ta.

Người này rất trầm ổn, hắn ta chậm rãi đi tới, trong vẻ anh tuấn lại có lão luyện, nhìn ra được không phải người bình thường, mi tâm của hắn ta có một đường dựng thẳng tắp, trông thật cổ quái.

Nhưng nó lại càng tăng thêm một loại mị lực kỳ dị cho hắn ta!

"Tôi tên là Mục Thiên, là anh trai của Mục." Hắn ta rất thẳng thắn, cứ đi qua mà tự giới thiệu như vậy, có thể nhìn ra đây là một người thong dong mà tỉnh táo.

Hắn ta nhìn thấy Sở Phong thì không che dấu cái gì, thẳng thừng báo ra lai lịch.

Đồng tử của Sở Phong hơi co lại, đây là anh trai của Mục sao? Cái người mà hai mươi mốt năm trước đã sớm trở thành dị nhân, nghe nói là sâu không lường được. Không thể tưởng được bọn họ lại gặp được nhau trong hoàn cảnh này.

Mục Thiên đúng là rất bất phàm, hắn ta trấn định mà trầm ổn, cái vệt thẳng đứng trên mi tâm của khuôn mặt anh tuấn kia như tràn ngập một sức mạnh kỳ dị, khiến cho hắn ta nhìn qua thực thần bí.

"Trận chiến trên núi Thái Hành Sơn, cậu có biểu hiện thật không tầm thường, cá nhân tôi khá là thưởng thức cậu, nhưng mà cậu giết em trai tôi, Mục. Điều này chung quy vẫn là một món nợ làm tôi cực kỳ khó xử." Mục Thiên lắc đầu mà nói.

"Hy vọng có phương pháp có thể hóa giải." Hắn ta cười cười, rồi vỗ vỗ đầu vai Sở Phong, sau đó cứ thế mà rời đi.

Sở Phong kinh ngạc, Mục Thiên này thật không đơn giản!

Người này nhẹ nhàng bâng quơ mà tiếp cận, chỉ đơn giản nói với hắn có mấy câu, căn bản không có ý làm khó dễ gì.

"Anh ta là ai vậy, Mục Thiên? Chẳng lẽ là người trẻ tuổi khủng bố bị bao phủ trong sương mù và thần hoàn của Sinh Vật Thiên Thần? Tôi từng nghe nói, lúc anh ta hơn mười tuổi đã tay không đánh gục một con voi nổi điên rồi đấy!"

"Là anh ta, đến bây giờ căn bản còn chưa rõ được lai lịch của anh ta, chỉ có thể dùng sâu không lường được để hình dung."

Phụ cận, có hai người đang thì thầm to nhỏ, nói về Mục Thiên.

Sở Phong phát hiện, có mấy thanh niên phi thường xuất chúng, được rất nhiều người bao vây chung quanh, cứ như chúng tinh phủng nguyệt.

Hắn đoán, chắc hẳn họ chính là hậu nhân của thú vương, đã hóa hình rồi, hắn cảm khái liên hồi, dị tộc quật khởi quá quá mạnh!

Hắn cũng không đi qua, mà cầm một ly rượu lên, lại chọn vài món ăn, sau đó đi đến một nơi tương đối hẻo lánh, không muốn đi vô giúp vui thêm.

Có người có cùng mục đích với hắn, cũng không muốn làm nổi bật, y đúng lúc đi tới ngồi vào bên cạnh hắn, cười nói: "Anh là Sở Phong?"

"Anh là?" Sở Phong kinh ngạc.

Đây là một thanh niên có mái tóc bạc, vừa nhìn là biết không phải người thường, y anh tuấn quá phận, vượt xa đàn ông nhân loại bình thường, hai hàng lông mày như kiếm, ánh mắt cực kỳ hữu thần.

Đây không phải ôn hòa, có một loại khí tức dương cương, hơn nữa với mái tóc dài màu bạc kia, y không muốn khiến người ta chú ý cũng không được.

"Anh có thể gọi tôi là ta Bạch Xuyên." Người đàn ông tóc bạc cười tự giới thiệu, tuy nụ cười đó thực sáng lạn, nhưng cũng có một khí tức rất áp lực, y tuyệt đối rất hùng mạnh.

Nhưng mà, y khống chế được sức mạnh của mình rất tốt, nó đã ẩn nấp vào cơ thể y.

"Tôi đến từ đại thảo nguyên Mông Cổ." Bạch Xuyên nói.

Sở Phong thầm rùng mình, hắn lập tức nghĩ tới một con thú vương —— Ngân Nguyệt Lang Vương!

Vị thú vương này được xưng là cao thủ đứng đầu của dị tộc tại đại thảo nguyên phương Bắc, nó đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, tàn sát đến tứ phương thần phục, khủng bố khôn cùng, là thú vương tuyệt đỉnh.

"Ngân nguyệt Lang Vương là ông nội tôi." Bạch Xuyên mỉm cười, cũng không buồn giấu diếm chi.

"Kính đã lâu!" Sở Phong khách khí một phen, kỳ thật, hắn cũng không biết phải giao tiếp với cường giả của dị tộc như thế nào, hắn không rõ y ôm mục đích gì mà đến.

Nhất là, hắn chính là kẻ giết Thương Lang Vương, nếu để đối phương biết được, phỏng chừng sẽ căm thù hắn, dù sao đều là cùng một tộc sói

Ánh mắt Bạch Xuyên thực nóng cháy, y nói: "Chớ khẩn trương, tôi tìm anh không có ác ý, thật sự rất thích bộ phim của anh, bộ 《 Ngưu Ma Đại Thánh》đó tôi xem ba lần rồi, trở về chuẩn bị xem lần thứ tư này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá