Thánh Khư

Chương 3376: Bất diệt (1)

Một lát sau, Sở Phong thu hồi bánh xe ánh sáng, vứt Bình Thiên Ấn ra ngoài, trả lại cho Đạo Tử Chân Đằng đang bị trọng thương.
“Trả ngươi!”
Không những không giết đối thủ mà hắn còn trả lại vũ khí hộ đạo khí.
Vẻ mặt Chân Đằng phức tạp, hắn thế mà lại bị thua!
Mà khi hắn nhìn thấy đồ hộ đạo, mắt phút chốc mở to, cái gì thế này, cái ấn nhỏ với phong cách cổ xưa giờ đây lại gồ ghề giống như là bị chó gặm qua vậy, xảy ra chuyện gì?!
Hắn chỉ là không thể tin được, khó có thể lí giải nổi rốt cuộc có đồ vật gì lại có thể ăn mòn Bình Thiên Ấn?!
Sở Phong sở dĩ buông tha đối phương là bởi vì, hắn thu được lợi ích quá lớn, thế mà lại đạt được vật chất hư không quý hiếm, sau khi Diệu Thuật thăng hoa giúp lĩnh ngộ chân nghĩa trong đó khiến thực lực hắn tăng vọt.
Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy pháp của con đường tiến hóa nhục thân, mặc dù không hoàn chỉnh nhưng cũng đủ để làm tài liệu tham khảo!
Đây là lợi ích lớn biết bao, vậy nên hắn dừng tay, không nỡ giết chết Đạo Tử Chân Đằng.
Ánh sáng bánh xe sáu màu lan khắp trong cơ thể Sở Phong, thanh lọc nhục thể của hắn, tăng lực lượng của hắn lên!
Sở Phong vô cùng thỏa mãn, sau một trận chiến mà lại tìm hiểu ra pháp mạnh mẽ hơn, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, nếu đấu với Chân Đằng một lần nữa, hắn có thể trực tiếp trấn áp.
Lần này, hắn đạt được lợi ích quá lớn, thực lực tăng vọt!
“Ta thua rồi!”
Đạo Tử Chân Đằng là một người cầm được thì cũng buông được, thở nhẹ một hơi dài, nhận thua trước mặt mọi người, hắn nợ Sở Phong một ân tình, đối phương không có giết chết hắn.
Nhưng hắn không hay biết Sở Phong do “biết ơn” bởi vì “sự cống hiến” nên mới có “thiện cảm” mà tha mạng.
Đạo Tử Chân Đằng thua?! Tất cả mọi người của Trời xanh đều sửng sốt, rung động, không hiểu rõ, một Đạo Tử cường đại của tiến hóa văn minh thế mà lại bị thua nơi hạ giới, ván thua này không khác gì ngàn năm cũng chưa chắc có một, khiến tai mọi người ong ong.
Ngay cả các tộc chư thiên trong lúc nhất thời cũng đều bị chấn động đến mất tiếng.
“Còn có Đạo Tử nào của Trời xanh lên không, bằng lòng đánh một trận với ta chứ?!” Sở Phong ở trước mặt mọi người nói với thế hệ thanh và trung niên của Trời xanh, cuối cùng thậm chí còn nói ra hai chữ: “Cầu bại!”
Nếu như thắng một Đạo Tử là có thể thu lợi lớn thì hắn rất muốn đánh hết Trời xanh!
Đánh bại Đạo Tử của Trời xanh và thu hoạch được vật chất hư không quý hiếm của đất trời, sao có thể không hài lòng được?
Trong lòng Sở Phong vô cùng vui sướng, tràn ngập cảm giác bội thu.
Nhưng hắn cũng không muốn dừng bước như vậy, còn muốn tiếp tục nghênh chiến.
Nếu như sau mỗi một lần đại quyết chiến đều có thể cải thiện đáng kể sức mạnh thì hắn bằng lòng đi chiến khắp đất trời!
“Còn có người nào không, ai lên đánh một trận với ta không?!” Toàn bộ mái tóc Sở Phong tung bay, khí thế cực kì cường đại, máu trong cơ thể cuồn cuộn trào lên giống như nước sông Trường Giang, kèm theo đó là tiếng sấm vang trời.
Ánh mắt của hắn rất sáng và sắc bén, xuyên qua hư không, nhìn đám người trẻ tuổi đến từ Trời xanh khiến cơ thể bọn họ đều căng chặt giống như bị một con vật hung hãn nhất thời tiền sử nhìn chằm chằm, tóc dựng đứng.
“Quái vật này!”
Có người nói nhỏ, lưng cong như cung tên, có cảm giác muốn chạy trốn, cơ bản là hắn chịu không nổi ánh mắt hung hãn và mạnh mẽ đáng sợ kia.
Điều này giống như là động vật ăn cỏ bị một con vua sư tử chú ý liền sợ hãi theo bản năng, tim đập thình thịch.
“Trời xanh không còn ai sao?” Sở Phong hỏi lại lần nữa.
Mái tóc dày xõa tung, cơ thể đan xen đường vân đại đạo, ngay cả trên mặt cũng hiện phù văn đại đạo, trông hắn như có ánh sáng ma tính rực rỡ.
Thế hệ thanh và trung niên sợ hãi, càng không dám ứng chiến.
Giờ khắc này, trên trời dưới đất, chư phương thế giới, có thể nói là cả thế gian chú ý, Sở Phong áp đảo thế hệ thanh và trung niên của Trời xanh, không một ai dám ra khỏi hàng đáp lời, quả thực chấn động các tộc.
Ai cũng không ngờ được nơi dương gian có một thanh niên khiến một đám tuổi trẻ tài cao của Trời xanh câm như hến, điều này thực sự khiến lòng người quá là rung động.
Giữa sân, bóng hình bị hoa văn đại đạo bao trùm, mang theo ma tính kia đứng thẳng tắp, bễ nghễ quần hùng, trấn áp thế hệ thanh và trung niên, để lại ấn tượng mạnh mẽ và khó phai mờ trong lòng mọi người.
Nhiều năm trôi qua, dù là từ thời đại này đến thời đại khác, phàm là sinh linh ở đây hôm nay thì cũng đều khó mà quên được hình ảnh ngày này.
Các tộc chư thiên sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi đã nổ ra tiếng hô long trời lở đất, náo nhiệt vô cùng.
“Sở Ma… Đây thực sự là nghịch thiên!”
Có người thở dài, mặc dù là địch, có ác ý sâu sắc với hắn, hiện tại cũng không thể không biểu lộ cảm xúc, ngửa đầu nhìn lên trời.
Còn đối với những ai có thiện cảm với hắn, đứng về phe hắn thì càng không cần phải nói nhiều, họ sớm đã kích động, bàn tán sôi nổi.
“Đó là thúc của ta, biết không, từ khi ta sinh ra, hồn quang đã khắc chữ, đã định sẵn duyên phận giữa ta và hắn, là ông trời quyết định!”
“Thật không thể ngờ Đạo Tử và một đám thiên tài vô cùng mạnh của Trời xanh đều bị Sở Phong đánh đến mức không dám hé răng, không hổ là đại ma vương Sở Phong!”
Sau khi thế hệ thanh và trung niên Trời xanh trầm xuống là hàng loạt cảm giác khó chịu, bọn họ làm sao mà chịu nổi?
Trước đó, bọn họ cho rằng nhiều người giá lâm như vậy là có thể quét hết các sinh vật tiến hóa nơi hạ giới, nào ngờ dù cho là Đạo Tử Chân Đằng có tiềm lực vô tận cũng bị thua.
Mà đó là một trận chiến trực tiếp và công bằng, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một Đạo Tử của tiến hóa văn mình sáng chói vậy mà lại không chống đỡ được!
Rất nhiều người có vẻ mặt khó coi, cũng có vài người cảm thấy trên mặt nóng lên, trước đó bọn họ còn nói tên kia thế này thế nọ, vô cùng coi thường nhưng bây giờ người kia đứng giữa trời, một mình đối mặt bọn họ, mà bọn họ cũng không dám ra tay.
Sự chán nản khó kiềm chế khiến người ta như muốn ngạt thở, bọn họ cảm thấy khó chịu khắp người.
Lúc này, Chân Đằng ngồi khoanh chân ở một bên đang nói lại cánh tay bị gãy của mình, duỗi người đứng dậy.
Trước khi Đạo Tử Chân Đằng rời đi, quay đầu lại nhìn phía Sở Phong, nói: “Hôm nay ta thua rồi, nhưng cũng được hưởng lợi rất nhiều, nếu có duyên, ta và ngươi sẽ gặp lại nhau trên Trời xanh, đến lúc đó thân là người bản xứ, ta sẽ dẫn ngươi đi du lịch núi sông tráng lệ, thưởng lãm phong cảnh đẹp tuyệt vời, xem mật thổ của đạo văn vô tận, hi vọng khi Trời xanh thịnh hội luận đạo ‘kinh văn cấp Lộ Tẫn’ thì giữa sân có chỗ của ngươi, năm nào hữu duyên lại tụ họp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá