Thánh Khư

Chương 3102: Hái dược (1)

Nói theo một ý nghĩa nào đó, con Khổng Tước trắng này cũng là tiểu sư đệ của Cửu Sắc Hồn Chủ!
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người chấn động, ngay cả xác thối, Cửu Đạo Nhất cũng kinh ngạc.
"A..." Khổng Tước Hồn Mẫu tru lên, ánh sáng chín màu nở rộ, muốn giết tới. Chỉ có điều, bà ta bị Cửu Đạo Nhất chặn lại, khó mà tiến thêm bước nào, suýt thì bị chiến mâu đặc biệt kia đâm trúng!
Lê Đà há miệng thở dốc, nói: “Thật sự tưởng là ta chỉ biết đánh lén thôi ư? Không tin thì ngươi đi hỏi tên điên kia đi, năm xưa ta quân lâm thiên hạ, quét sạch địch tứ phương, không ai là đối thủ!"
“Tên điên” mà y nói hiển nhiên chính là Võ Phong Tử.
Võ Hoàng giận dữ, nói: "Ngươi mới là tên điên đen thui ấy! Không phải ngươi chấp niệm xuất chiến à? Sao còn chưa tiên tan, chưa chết đi!”
Lê Đà chậm rãi đáp lại: “Ta chết không nhắm mắt, chấp niệm quá nhiều, từ đầu đến cuối khó tiêu tan hoàn toàn. Ta cảm thấy, ta còn có thể phân hoá ra thêm cả trăm nghìn chấp niệm nữa.”
Cút!
Ngoài chữ suy nhất này ra, Võ Phong Tử chẳng muốn để ý gì tới y nữa.
Đúng lúc này, Lê Đà cầm Vạn Mẫu Kim Ấn trong tay, lại đánh một quái vật cấp thủ lĩnh khác thành bụi.
Thái Nhất híp mắt lại, nói: “Vạn Mẫu Kim Ấn?"
“Ngươi nhầm rồi, đây là Vạn Công Kim Ấn, Mẫu Ấn đang ở dưới quan tài thật mà!” Lê Đà đến chết cũng không thừa nhận.
Ngươi cút! Lúc này Thái Nhất cũng chỉ có hai chữ này muốn tặng y, ngoài ra không còn muốn nói nhảm gì nữa.
"Giết!" Lúc này, kẻ hung tàn nhất hiển nhiên là Cẩu Hoàng, nó cảm thấy mình đã cách đại dược càng lúc càng gần, sắp đến đúng địa điểm rồi, nên nó càng dùng sức xông lên, đại sát tứ phương.
Trận hỗn chiến dữ dội bắt đầu!
Mặc dù có đại chiêu Rơi Xuống Thành Hoàng, song khắp người Cẩu Hoàng cũng ướt đẫm máu, da lông đều ướt sũng, dưới chân vết máu loang lổ, xông qua núi thây biển máu.
"Chiến bộc, giết cho ta!"
Nó thực sự đã giết đến mệt, bèn phóng ra một sinh vật hình người.
Đó là một khung xương trắng hếu.
Hai mắt Võ Phong Tử trợn ngược!
Ông ta suýt thì nhảy dựng lên, đột nhiên biến sắc, đó là ai? Là... Sư phụ của ông ta!
Trước kia đã nghe được lời kêu gọi của đệ tử, bây giờ toàn bộ đều thành sự thật, đường đường là sư phụ của Võ Hoàng ông ta mà lại bị chó tha đi, bây giờ xuất hiện trước mắt ông ta.
“Chó điên, ngươi mau buông ông ấy ra!” Ông ta gầm lên giận dữ.
"Ngươi có bệnh à?” Cẩu Hoàng chẳng hiểu gì. Người cùng phe với nhau mà, ngươi gào lên với ta gì chứ?
“Ngươi ăn cắp đạo tràng của ta, cướp đi đạo cốt của sư phụ ta!” Hai mắt Võ Phong Tử đỏ ngầu.
Có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Ngươi đừng hòng gạt ta! Cẩu Hoàng chớp đôi mắt to.
Võ Phong Tử thật muốn điên lên, tìm ai để nói rõ lí lẽ bây giờ?
“Đừng nóng vội, ta không có làm gì hắn. Ngược lại, ông ấy đang mượn thế của ta, rèn luyện bản thân, dũng mãnh giết địch!" Cẩu Hoàng quát.
“Mượn thế gì của ngươi?!” Võ Hoàng gầm thét.
“Nhân trượng cẩu thế (1), chưa nghe bao giờ à?” Cẩu Hoàng gào lên giữa trận đại chiến.
(1) Câu thành ngữ gốc là “Cẩu trượng nhân thế”, nghĩa là “Chó cậy thế chủ”, “Chó cậy thế người”. Ở đây tác giả đảo ngược vị trí “chó” và “người” với nhau.
Võ Hoàng thật muốn tẩn chết con chó này. Ông ta chưa bao giờ nghe đến câu nói ấy, chỉ mới nghe đến câu “Cẩu trượng nhân thế” mà thôi!
Cẩu Hoàng quát: "Chiến bộc, điên cuồng đi! Chiến bộc, chiến đấu đi! Ta ban cho ngươi thần uy Hoàng đạo, giết địch cùng ta tất chiến tất thắng!"
Ta thấy ngươi điên rồi phải không? Mặt của Võ Phong Tử thoắt đen thoắt xanh, vẻ mặt xụ xuống như chảy nước đến nơi. Ông ta rất muốn nói rằng, ngươi muốn chết phải không?!
Chỉ có điều, trông thấy trạng thái điên cuồng của Cẩu Hoàng hiện giờ, Đế Chung còn đang được nó cầm khư khư trong tay, Võ Phong Tử chẳng muốn nói gì nữa. Lát nữa sẽ tiếp tục phân rõ phải trái với con chó này sau, đòi xương cốt sư phụ về.
Thế nhưng, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Hóa ra chuyện này là thật, sư phụ ông ta bị chó tha đi!
Muốn chửi thề quá mà!
"Thời gian đảo ngược, Thiên Đế nhập vào thân thể ta, chó như trời xanh, nuốt quá khứ lẫn tương lai!” Cẩu Hoàng cuồng loạn, đứng quát giữa trận huyết chiến: “Ta đứng nơi đây, đánh nổ đầu của tất cả các ngươi!”
Nó đang rung chuông, giết chết vô vàn quái vật.
Xác thối cũng đại khai sát giới, có điều sau khi bộc phát một hồi, rốt cuộc gã cũng sức cùng lực kiệt, “Lộc cộc” một tiếng, cái đầu thối rữa rơi trên mặt đất, lăn ra ngoài.
Đúng lúc này, gã thấy được quạ trắng mạng lớn chưa chết, nói: "Con vịt kia, nhặt đầu đến cho gia nào, không thì ta giết chết ngươi!”
Quạ trắng giận điên người, nhưng trái lại nó cũng rất sợ.
Quạ cổ - phụ thân của nó bị đánh chết, nó gian nan chạy trốn về đây, cuối cùng ngưng tụ toàn bộ đạo quả của mình lại cùng nhau. Nhưng bây giờ… Mặc dù nó mạnh hơn nhiều, nhưng lại càng hoảng sợ hơn.
Chủ yếu là nó bị giết đến sợ!
Kết quả là, trong tiếng rống đầy đe dọa của xác thối, nó thật sự cúi đầu vỗ cánh, quạt cái đầu kia về cho gã. Sau đó nó lập tức… chạy biến đi, thật sự rất sợ chết.
"Ha ha..." Xác thối cười to, nghỉ ngơi một quãng ngắn rồi lại tiếp tục đại sát xông lên.
“Tìm ra rồi, ở hang động chủ này, ta thấy được rồi! Ta đã thấy dược thảo cứu Đại đế! A a a…” Cẩu Hoàng điên cuồng, gầm thét, rung chuông giết vô số kẻ địch, đi tới mảnh đất mục tiêu của nó.
Đằng trước là một hồ nước, vật chất hồn quang đậm đặc tuôn ra ngoài, hình thành một dòng sông bao quanh.
Bên bờ là một vườn thuốc, nơi đây có đủ loại cây cối, một vài cây tuyệt đối là tiên dược, vài loại khác thì không thể nào đoán được là gì, tỏa ra chùm sáng chói lọi, hiển hiện hoa văn đại đạo.
Rất khó tưởng tượng nổi, tại nơi đầu nguồn quỷ dị này mà lại có dược thảo thần thánh.
Đương nhiên, nhìn kỹ cũng sẽ phát hiện, cái gọi là đại dược thần thánh ít nhiều đều bị nhiễm chút ít vật chất bất tường, sinh vật bình thường không thể ăn được.
Cẩu Hoàng chẳng để ý được nhiều đến thế, cứ cứu mạng trước đã rồi sau đó hóa giải bất tường sau. Nó nhất định phải cứu được Đại Đế, khôi phục lại thân xác Thiên Đế!
"Đại đế, ta làm được rồi! Ta giết đến đây, sắp cứu sống ngươi!” Cẩu Hoàng lầm bầm.
Nam tử đầu trọc cũng kích động không thôi, toàn thân đều run rẩy, thấy được hi vọng. Nếu cứu sống được một vị Thiên Đế thì dù cả nhóm đang ở đầu nguồn bất tường cũng chẳng có gì phải lo.
"Cẩn thận có trận vực, có sát kiếp vô biên!" Cẩu Hoàng nhắc nhở.
Nó là kẻ có năng lực tuyệt đỉnh trong lĩnh vực này, chỉ thoáng cái đã nhìn ra hư thực, nghiêm túc phá giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá