Thánh Khư

Chương 937: Tinh không nổ tung (1)

Chương 937: Tinh không nổ tung (1)

“Đồ xấu xa, cười rất đẹp trai.” Lại có cô gái kêu lên, khiến cho rất nhiều đàn ông ở bình đài Nguyên Thú bất mãn.

Mọi người đều biết, lần này thánh nhân xem như mất hết mặt mũi rồi, để xem thử bọn họ còn phương pháp hữu hiệu nào giết chết Sở Phong hay không.

Lúc này, máy tham trắc trên bình đài Nguyên Thú đã đặc tả Sở Phong nơi đó, hình ảnh càng lúc càng rõ ràng, quay được chiếc thuyền năm màu sau lưng hắn.

Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều người hóa đá.

Bọn họ nhìn thấy cái gì? Hậu nhân thánh nhân Trái đất, Ngân Hoành.

Cách đây không lâu, mọi người đã biết được tiền căn hậu quả. Có người đăng tấm ảnh chụp của Ngân Hoành trên bình đài Nguyên Thú. Hiện tại bọn họ được nhìn thấy người thật.

“Đó là con cháu hậu thế của cổ thánh Quân Đà? Nó đang ở chỗ đó...”

“Trời ơi, hậu đại thánh nhân Ngân Hoành lại bị đem ra làm chân bàn. Ta không nhìn lầm chứ?”

Hình ảnh rõ ràng thu được hiện trạng của rùa bạc, bị người ta đem ra làm chân bàn, chấn kinh toàn bộ sinh linh tinh không. Tất cả đều trợn mắt há mồm.

Chỉ trong nháy mắt, những người này cảm thấy Sở Phong đúng là có chút thâm thúy. Có lẽ đây chính là “bích cách” trong truyền thuyết.

Đây chính là tử tôn của cổ thánh Quân Đà, nhưng lại bị dùng làm chân bàn, thật sự quá nghịch thiên.

Rất nhanh có người la hoảng lên, bởi vì bọn họ phát hiện thánh nữ Lê Lâm.

“A, đây không phải nữ thần trong lòng ta sao? Tại sao nàng cũng ở đó? Trời ơi, nàng mặc trang phục của thị nữ. Cái tên thổ dân Sở Phong trời đánh kia, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”

Bình đài Nguyên Thú triệt để bạo loạn.

Sau đó, ba thánh nhân bên ngoài Trái đất cũng hoàn toàn nổi giận, điên cuồng công kích, muốn giết chết Sở Phong. Ở đó vang lên sấm sét, đáng sợ dị thường.

Sở Phong chột dạ vô cùng. Hắn cảm thấy cái chết đang đến gần, bất cứ lúc nào cũng sẽ vạn kiếp bất phục.

Ở sâu trong tinh không, cũng có nhiều người bắt đầu chú ý chuyện này hơn, nhất là một số thánh nhân cũng lần lượt xuất quan.

Khi thánh quang đáng sợ kết thúc, cuộc sát phạt đã ngừng lại.

Sở Phong đứng bất động. Bởi vì cách đó không lâu, hắn bị chấn nhiếp, tinh thần bất ổn, bây giờ đang cố gắng tĩnh tâm lại.

Cuối cùng, hai mắt của hắn trở nên thâm thúy, lại càng thâm trầm hơn trước: “Vô địch tịch mịch đến cỡ nào.”

Chỉ một thoáng, toàn bộ tinh không đều yên tĩnh.

Bên trong tinh không, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Nên hình dung hắn như thế nào đây? Hắn phải tự tin, tự luyến, có thể tiến thêm một bước là chấp nhận mất mặt đến cỡ nào mới có thể nói ra miệng mấy lời như vậy?

Da mặt quá dày, có thể đem ra làm tấm chắn trên chiến trường cũng được, có thể ngăn cản mũi tên, nếu chém vào bên trên, nhất định tia lửa bắn tung tóe, đao thương bất nhập.

Ba đại thánh nhân không nói lời nào, nhưng sắc mặt hoàn toàn tối lại. Tên thổ dân này đúng là đáng chém, nhiều lần mạo phạm thánh uy, nhưng có một điểm rất đáng chú ý, hắn không chết.

“Vô địch tịch mịch đến cỡ nào...” Hắn lại hát lên.

Điều này lại càng khiến người ta phải trợn mắt. Hát một câu vừa nãy thì cũng thôi đi, bây giờ bên trên hải vực, hắn chắp tay sau lưng, vô cùng tự phụ, bắt đầu ngâm xướng, lại còn rất nhập tâm.

Bên trong tinh không như muốn nổ tung.

Trên bình đài Nguyên Thú, một đám người kêu to. Tên thổ dân Sở Phong muốn nghịch thiên sao?

“Ái chà, ta thật không chịu được. Vị huynh đệ này thật tuyệt, đây là muốn tức chết thánh nhân không đền mạng mà.”

“Haha, đúng là thú vị. Ở tinh cầu man hoang xa xôi đó lại xuất hiện một nhân vật “vô địch” như vậy, đúng thật là yêu tà.”

Lúc này, rất nhiều người đều truy cập vào bình đài Nguyên Thú, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật loạn xị bát nháo, khiến bình đài muốn nổ tung.

Bởi vì số lượng người quá nhiều, lại đến từ các tinh hệ lớn. Tinh cầu sinh mệnh đều có thể đăng nhập. Bây giờ mạng internet đều có thể bao trùm tất cả c ác địa vực.

Đương nhiên, tinh cầu cấp thấp xa xôi thì ngoại lệ.

“Vô địch tịch mịch đến cỡ nào...” Sở Phong thật sự rất nhập tâm, giống như lâm vào đó thì không thể kềm chế được.

Bên ngoài Trái đất, mặt ba đại thánh nhân càng lúc càng đen. Cho dù bọn họ là thánh nhân, nhưng bây giờ cũng không chịu được, mấy lần ra tay cũng không giết chết được tên thổ dân này, còn để hắn hát lên như vậy, đây không phải là tát vào mặt họ thì là gì?

Âm Cửu Tước càng lúc càng cảm thấy rơi vào tình huống khó xử, đứng ngay tại chỗ đổ mồ hôi lạnh.

Trên bình đài Nguyên Thú, bình luận viên cũng toát mồ hôi lạnh. Con mẹ nó làm khó cho y quá. Làm sao mà bình luận đây? Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ đắc tội ba thánh nhân.

“Vô địch đúng là tịch mịch, nhưng ta cảm thấy hắn vô địch không phải về mặt chiến lực mà là sự tự phụ, khả năng nói chuyện ngông cuồng, kiệt ngạo bất tuần. Đây đích thật là một vị tiểu ca vô địch.

....

Bình luận viên nín cả nửa ngày, cuối cùng mới đưa ra một lời bình.

Mấy nhân vật nổi tiếng được mời đến, mặt người nào cũng khó coi, nói cái gì cho phải đây? Bọn họ đã sớm tiên đoán tên thổ dân kia sẽ chết, nhưng hắn lại càng nhảy nhót tung bừng hơn.

Không thấy sao? Hắn vừa múa vừa hát trên biển, càng lúc càng hăng.

“Khục, chàng thanh niên này đúng là năng động.” Một nhân vật nổi tiếng vừa ho khan vừa nói.

Một nhân vật nổi tiếng khác lên tiếng: “Tuổi trẻ đúng là tốt, lời gì cũng dám nói. Đây xem như là một sự phấn chấn tinh thần, nhưng có khi cũng sẽ hiểu thành lỗ mãng, không rành thế sự, không biết làm nhục thánh nhân như vậy là không đúng. Nên biết rằng vạn linh đều phải có lòng kính sợ thánh nhân.”

Chỉ là trên bình đài nguyên thú không ai nghe người này nói cả. Hiện tại bọn họ đang sôi trào khắp chốn. Người đến từ các tinh hệ khác nhau đều bàn luận về cùng một người. Trước giờ chưa từng náo động như ngày hôm nay.

“Tên thổ dân này quá bưu hãn, đang giao phong với thánh nhân, nhưng trước mắt lại chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.” Có người trêu đùa.

Trong ấn tượng của tất cả mọi người, thánh nhân rất cứng nhắc, thánh nhân không lường được, thánh nhân vô địch, thánh nhân cao tọa tiên khung, quả thật không thể chạm vào, với bọn họ là hai thế giới khác biệt, rất khó nhìn thấy.

Hiện tại có một thổ dân đến từ vùng đất man hoang hẻo lánh nhất vũ trụ, nhưng lại khiến thánh nhân kinh ngạc, đủ kích thích một tia phản nghịch trong lòng tất cả mọi người. Cho nên tất cả mới kích động, hưng phấn dị thường như vậy.

Điều này cũng dẫn đến số lượng tràn vào bình đài Nguyên Thú tăng vọt, và vẫn còn có xu hướng gia tăng.

“Bài hát này rất có ý cảnh, mà người hát cũng rất có hương vị. Nhất định phải ghi lại mới được. Không có việc gì thì mang ra nghe.”

Quả nhiên, có vô số người đang ghi lại.

Cảnh tượng này khiến cho một số môn phái tiến hóa nghiên cứu Âm Ba Công phải kinh ngạc. Đệ tử kiệt xuất của những môn phái đó khi phát hành đĩa nhạc cũng không hot đến như thế.

Ngay cả thánh nữ môn phái tiến hóa đỉnh phong lấy nghiên cứu sóng âm làm chủ, lực ảnh hưởng to lớn, khi tuyên bố ra mắt tác phẩm mới, không khí bất quá cũng chỉ có bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá