Thánh Khư

Chương 3193: Rưng rưng nước mắt (2)

Cho nên Long Đại Vũ mới cười lạnh, vô cùng bình tĩnh, nhìn Sở Phong như đang nhìn kẻ đần, khóe miệng vểnh cao, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường và thách thức.
"Ta là ai? Là Long Đại Vũ, ai dám động đến ta?!"
Câu này dùng ý niệm để truyền âm, đùa cợt Sở Phong. Vì thời gian quá ngắn, gã muốn mở miệng thì không kịp, mồm mép không được nhanh, nhưng gã lại muốn chế nhạo Sở Phong nên mới dùng sóng hồn quang để giễu cợt.
Trước người gã, một màn ánh sáng hiển hiện, giống như chiếc nồi lớn óng ánh chụp lên người gã. Đó là lĩnh vực Đại Năng, bao trùm lấy gã, vạn pháp bất xâm!
Hằng Vương gì chứ, Thiên Tôn gì chứ, tuyệt đối không đánh xuyên qua được, cũng không lay động được. Trước lĩnh vực Hỗn Nguyên, sức lực của Sở Phong chỉ là một mẩu chuyện hài!
Đồng thời, trên bầu trời bỗng xuất hiện một bàn tay khổng lồ trắng nõn và rất thật, đập về phía đầu của Sở Phong. Tất nhiên đây chính là hành động “cắm cọc” mà Quái Long nói ban nãy, muốn đóng Sở Phong vào sâu trong đất.
Đương nhiên quá trình này sẽ rất đau đớn, đóng một người vào trong đất giống như dùng búa đóng đinh.
Còn Long Đại Vũ thì đã đặt xong tên cho hành động này từ trước, chính là “trồng cây người”!
Mọi chuyện đều đẹp như mơ, Long Đại Vũ híp mắt lại, mang theo ý cười. Gã cảm thấy, rốt cuộc mình đã có thể trút giận, thoải mái thật đấy.
Hơn nữa, lúc này gã có loại cảm giác như thể đã leo đến đỉnh cao của cuộc đời.
Gã biết, gã có cảm xúc ấy là do mấy ngày qua bị đè nén, bị chọc tức đến hỏng người, rốt cuộc bây giờ có thể thỏa thích giải phóng ra.
Đáng tiếc, nguyện vọng thì hay đấy, ước mơ thì đẹp đấy, nhưng hiện thực lại tàn khốc không chịu nổi, khiến người ta khóc nấc bi thương.
“Phịch” một tiếng, Quái Long thấy trời long đất lở, cả đỉnh núi đều rung lắc dữ dội, ngọn núi rạn nứt, gã gần như ngã ngửa trên đất.
Điều khiến gã khiếp sợ nhất chính là, nồi lớn óng ánh bao bọc ngoài cơ thể gã, tầng lĩnh vực Hỗn Nguyên kia thế mà lại… bị người ta đánh thủng!
Sau đó gã thấy một bàn tay đè về phía đầu mình!
Quái Long ngây ngẩn, ngay sau đó cảm giác đau nhức dữ dội ập đến. Đầu gã bị người ta dùng một bàn tay đập lên, mặc dù không ra sát chiêu nhưng cũng khiến gã đau đến mức nhảy bật lên thật cao.
Không cần nghĩ cũng biết, đầu gã suýt thì vỡ toác. Giây phút này, trên đầu gã từ từ mọc lên một khối u to lớn với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!
“A…”
Nước mắt Long Đại Vũ chảy dài. Thật cmn đau quá, đau chết rồng rồi!
Sau đó, gã thấy bàn tay lớn kia lại đập xuống, mục tiêu hiển nhiên vẫn là đầu của gã.
Thêm một khối u lớn nữa mọc lên, đối xứng trái phải. Đầu gã đau như muốn nổ tung, trên đầu tự dưng mọc ra hai cái “sừng” thật lớn.
Điều khiến gã khó chịu nhất là Sở Phong đang cười tủm tỉm đứng kia. Sau khi đập cho gã hai bàn tay, hắn còn đứng đó vỗ nhẹ nhẹ lên đầu gã mấy cái, giống như… xoa đầu cún.
Long Đại Vũ kinh hoảng, và cũng rất phẫn nộ. Lẽ nào lão huynh đệ của mình thất thần? Đây chính là màn sáng Hỗn Nguyên, lẽ ra phải vạn pháp bất xâm mới đúng, tại sao lại không che chở cho gã?
Gã hét thảm một tiếng, dùng hồn quang rống to: “Lão huynh đệ, không bảo vệ ta được kìa! Ngươi đừng thất thần, dù chỉ đối mặt với một Hằng Vương nho nhỏ thì ngươi cũng phải để tâm chú trọng, đừng hại chết ta!”
Một Hằng Vương nho nhỏ? Sở Phong nghe vậy lại đập cho Quái Long hai cái khiến gã đau đến nước mắt chảy dài. Mặc dù gã không muốn khóc, nhưng tên chó chết kia đã đấm một cái không nhẹ không nặng lên mũi gã, cơn đau nhức về mặt thể xác khiến gã không kìm được mà rơi lệ.
Ấy thế mà tên chó kia còn khuyên gã: "Đại Vũ à, đừng khóc!"
"Lão huynh đệ, giết chết hắn, chỉ là một Hằng Vương thôi!” Long Đại Vũ âm thầm điên cuồng truyền âm, gã thật sự tức đến muốn nổ tung.
Hôm nay gã vốn đứng trên chỗ cao hơn, nhìn xuống tù nhân bên dưới, thẩm vấn tên Tào Đức này một trận ra trò, moi sạch bí mật của hắn, kết quả lại bị người đánh ngược lại. Ý nghĩ và hiện thực thật sự chênh lệch nhau quá nhiều.
Chỉ là Hằng Vương? Vị Đại Năng ở đằng sau gã im lặng. Không thấy rõ hiện thực hả? Có ai đi coi thường và miệt thị đối thủ như thế không? Tên này có thể đối kháng với Đại Năng đó!
Vị Đại Năng kia đã ra tay từ sớm, vốn định trồng cây người nhưng kết quả, lúc bàn tay to đập xuống thì bị tay Sở Phong đỡ lại, ở giữa không trung vang lên tiếng sấm.
Thân là Đại Năng, đương nhiên y mạnh khôn cùng, đã biết được thiếu niên này là đại địch chứ đâu phải Hằng Vương gì đó. Hắn sâu không lường được, rất khó đối phó!
Quái Long chờ giây lát, nước mắt chảy một hồi, rốt cuộc thấy rõ hiện thực. Ở giữa không trung có một bàn tay khổng lồ ù ù chấn động nhưng lại không đập xuống được, bởi vì đã bị Tào Đức dùng một tay ngăn lại!
"Ta..."
Quái Long kinh hoảng, lần đầu tiên trong đời gã thất thố như vậy. Gã muốn chửi mẹ nó, tình huống gì đây? Cơ Đại Đức biến thái này, hắn có thể dùng lực chống lại Đại Năng ư?!
Trên đời còn thiên lý nữa không?
Mới trải qua bao nhiêu năm thôi, chỉ một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa mà đã đạt đến bước này, tiến hóa còn nhanh hơn cả sinh linh mang huyết mạch Thiên Long là gã, thật khiến tim rồng quá chấn động!
"Lão huynh đệ, xông ra hết đi, bắt lấy tên yêu nghiệt này. Trên người hắn có bí mật để thành Tiến Hóa Giả Chung Cực!” Long Đại Vũ không dám công khai kêu gọi, chỉ thầm truyền âm kêu hai vị Đại Năng kia.
Đến lúc này, gã thật sự hơi luống cuống. Nếu rơi vào tay tiểu tặc này thì quá tệ, cho nên gã mới điên cuồng kêu hai vị lão huynh đệ còn lại ra tay.
Trên thực tế, không cần gã cầu cứu, hai người khác đã sớm xuất hiện, bày thế trận uy hiếp, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Phong. Nếu không phải do họ sợ ném chuột vỡ bình thì đã tung sát chiêu từ lâu.
Song họ vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng phát động. Thân là Đại Năng, hơn nữa còn có tới ba người, nếu bùng phát cùng lúc thì chắc là có thể cứu Long Đại Vũ và trấn áp thiếu niên này.
"Ngươi... Là một Đại Thiên Tôn, thậm chí tiếp cận Hằng Tôn rồi?" Một trong số ba Đại Năng mở miệng, trong lòng rung động.
"Cái gì?!" Long Đại Vũ trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin vào tai mình. Gã vừa nghe thấy gì vậy?
Tào Đức, Cơ Đại Đức, không phải Hằng Vương nữa mà đã vượt qua thêm một đại cảnh giới?!
Ông trời ơi, ông có mắt không vậy? Gã gào loạn trong lòng.
Sau đó gã lại sợ hãi, cảm thấy bất an trước tình cảnh của mình.
Đồng thời, gã càng thấy lo lắng cho huynh đệ nhà mình hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá