Thánh Khư

Chương 948: Cuối cùng cũng xuất thế (2)

Chương 948: Cuối cùng cũng xuất thế (2)

“Đến Côn Luân thôi. Yêu nữ khoác lác kia không ở núi Long Hổ, chẳng lẽ còn ở Côn Luân hái bàn đào?” Sở Phong thật sự bất đắc dĩ. Hắn muốn tìm cô gái này giúp đỡ, nhưng hắn phát hiện cô ta chẳng đáng tin cậy gì cả. Phát sinh chuyện lớn như thế mà vẫn một mực không thấy tăm hơi đâu.

Hắn rời khỏi tịnh thổ này xông đến Côn Luân. Kết quả một lần nữa không công mà lui, bởi vì hắn không tìm được người, còn bản thân thì hiểm tử hoàn sinh.

Trong thời khắc quan trọng, hắn nhờ trận vực núi Côn Luân giết được một số người, sau đó đào vong mà chạy đi.

Trên bình đài Nguyên Thú, rất nhiều người động dung. Xét chiến tích mà nói, thành quả của Sở Phong quá kinh người. Cho dù bản thân sắp không ổn, cả người toàn là vết thương, ruột mấy lần muốn xổ ra, nhưng cũng đủ để kiêu ngạo.

Một số thần tử, thánh nữ cũng không làm được như hắn.

Lúc này, thiên hạ không yên. Sở Phong chiến thiên hạ, một đường đào vong, ven đường giết chết rất nhiều người, dẫn phát động đất. Đây là sự kiện lớn chưa bao giờ có.

Một mình hắn ngạnh kháng rất nhiều hàng lâm giả. Có thể làm được đến bước này, thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Rốt cuộc cũng có viện thủ xuất hiện. Một tộc nào đó ở Himalaya ra tay muốn trợ giúp Sở Phong. Đáng tiếc, người của đảo Bồng Lai dường như biết bọn họ sẽ làm như vậy.

“Các vị cần gì phải làm như thế? Không cần phải nhúng tay vào việc xấu. Vẫn nên yên tĩnh mà nhìn.” Một đội ngũ đảo Bồng Lai đã sớm chờ ở đây, ngăn cản đường đi.

Trên thực tế, Bồng Lai vẫn có một đội ngũ vẫn luôn đi theo tộc Cơ Giới và tộc Tây Lâm truy sát Sở Phong, rất chủ động, thậm chí còn tích cực hơn cả người vực ngoại.

Bên ngoài Trái đất, sắc mặt hai người phụ trách tộc Cơ Giới và tộc Tây Lâm càng lúc càng khó coi. Thời gian dài như vậy cũng không giết được Sở Phong, đúng là có chút sỉ nhục.

Trên mặt đất, Sở Phong sức cùng lực kiệt, cà sa sắp sửa mất đi tác dụng.

“Haiz, thật sự không muốn đến chỗ đó chút nào.” Hắn kiên trì chạy đến núi Tử Kim Giang Ninh, xông vào bên trong lò bát quái Thái Thượng, kích hoạt trận vực ở đây, bắt đầu nghỉ ngơi.

Quả nhiên, sau khi đến đây, áo cà sa đã bắt đầu tiến vào thời gian làm lạnh.

Oành.

Có người đánh tới, có chiến hạm đã khai hỏa.

Sở Phong lập tức tê cả da đầu. Hắn biết chuyện lớn đã xảy ra, ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Dưới mặt đất, một tiếng gào thét trầm muộn vang lên. Một bàn tay lông lá đen thui nhô ra, nắm chặt lấy một chiến hạm, bóp nó thành cặn bã.

Ngoài ra, năng lượng Thái Dương Hỏa Tinh, Thái Âm Hỏa Tinh sôi trào, mãnh liệt đốt ra ngoài, đốt cháy cường địch xông vào.

Một số người của tộc Cơ Giới bị đốt nóng chảy, còn người của tộc Tây Lâm thì rú lên thê thảm, tổn thất nặng nề.

“Lui!”

Tộc nhân hai tộc run rẩy. Ở đây, ngoài trận vực ra thì dưới mặt đất còn có cổ thi phát ra ba động năng lượng quá kinh người. Chỉ một lát đã khiến cho bọn họ tổn thất vô cùng.

Sở Phong có được thời gian thở dốc. Cũng may mà cổ thi kia không ra tay với hắn, hắn có thể chịu đựng ở đây một đêm. Trong khoảng thời gian đó, các chiến hạm đã rút đi, người của tộc Tây Lâm cũng biến mất.

Ba đại thánh nhân vực ngoại đều giận tím mặt. Bọn họ lao lực như vậy cũng không giết chết được Sở Phong. Mất mặt không chỉ có tộc Cơ Giới và tộc Tây Lâm, mà còn có thánh nhân.

“Bảo vệ cho người cảnh giới Quan Tưởng đến giết hắn. Cho dù hao phí thánh huyết nhiều một chút cũng không sao.” Quân Đà nói.

Ông ta đã mất đi kiên nhẫn, không muốn kéo dài thời gian nữa. Bởi vì ông ta từ đầu đến cuối đang chú ý đến một tinh không khác, là nơi dừng chân của tộc rùa Tinh Hạch, chờ đợi dư nghiệt đến nhà.

"Ong ong ong..."

Hư không vực ngoại rung động. Hơn mười mấy huyết quang chói mắt xuất hiện, từ vực ngoại hạ xuống, hướng đến mặt đất.

Không hề nghi ngờ, đưa sinh linh cảnh giới Quan Tưởng xuống, hao phí rất lớn, đến thánh nhân cũng phải nghiến răng.

Trong luồng huyết quang có hơn mười vị cao thủ cảnh giới Quan Tưởng.

Sau khi bọn họ xuất hiện, thiên địa kịch chấn, thánh huyết rất nồng bảo vệ cho bọn họ an toàn đến mặt đất, sau đó riêng phần mình tiến vào một chiến hạm, uy áp núi Tử Kim Giang Ninh.

Lúc này, trận vực núi Tử Kim rất yên tĩnh, bởi vì tạm thời không có ai công kích.

Sắc mặt Sở Phong trắng bệch, cơ thể bị thương còn chưa hồi phục, bên trong cơ thể có rất nhiều năng lượng khó mà bài xuất ra ngoài, vết thương thì chồng chất trên người.

Rất nhiều chỗ còn lộ ra xương cốt. Sở Phong sắp bị phế mất. Nội vết đao không cũng đã có hơn một trăm vết, vô cùng thê thảm.

Đây là tình huống trước giờ hắn chưa từng chịu đựng.

Nhưng hắn có thể kiên trì đến bước này, đến giờ vẫn chưa chết, lại còn giết rất nhiều kẻ địch, cũng đủ để kiêu ngạo rồi.

“Sinh linh cảnh giới Quan Tưởng hạ giới.” Có người biết được tình huống, chấn động không thôi.

Lúc này, điện thoại Sở Phong vang lên. Bởi vì trận vực tạm thời im lặng, nơi này có thể kết nối. Hắn hữu khí vô lực nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ.

Sau khi nhấn nút nghe, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, là yêu nữ của núi Long Hổ, hoặc cũng có thể được xưng là thần nữ.

“Cách đây không lâu, ngươi đã từng đến núi Long Hổ quậy một trận, tại sao không thấy ta thì liền bỏ đi vậy?”

Nghe xong, Sở Phong chỉ muốn chửi má nó. Cô gái kia ở núi Long Hổ? Động tĩnh lớn như thế mà nàng ta cũng không ra, vậy mà còn trách hắn?

“Lúc đó ta đang ngủ trưa trong điện, cũng không ra ngoài.” Cô nàng vừa nói xong, Sở Phong thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt. Tâm của nàng ta phải lớn bao nhiêu, dây thần kinh phải thô bao nhiêu mới có thể cư xử như thế?

Lúc này, giọng nói của yêu nữ chuyển sang lạnh lẽo: “Đám người vực ngoại kia đúng là quá phách lối, coi tinh cầu này không người sao? Muốn giết thì cứ giết, muốn đánh thì cứ đánh, có hỏi qua tỷ tỷ chưa?”

Sau đó, nàng bình tĩnh lên tiếng: “Ừm, ngươi có thể kiên trì lâu như vậy, cũng xem như vượt mức hoàn thành khảo nghiệm, đã qua cửa. Bây giờ ngươi đến núi Long Hổ đi.”

Vèo!

Sau một khắc, Sở Phong biến mất ngay tại chỗ, điều khiển chiếc thuyền lớn năm màu rách rưới tiến hành nhảy vọt không gian đến núi Long Hổ.

Cùng lúc đó, trên tinh lộ đằng sau một số danh sơn, đã có một số thần tử, thánh nữ chính thức vượt giới.

Sở Phong đến núi Long Hổ. Một lúc lâu sau, chiến hạm phô thiên cái địa rốt cuộc lại xuất hiện. Hiển nhiên bọn chúng cũng phải nghỉ sức một phen. Sau đó, hơn mười cao thủ cảnh giới Quan Tưởng giáng xuống.

“Đại khai sát giới, huyết tẩy nơi đây.” Một cao thủ cảnh giới Quan Tưởng lạnh lùng nói.

“Haha...” Tiếng cười như chuông bạc phát ra, vang vọng núi Long Hổ, chỉ là hơi có chút lạnh. Cô gái thần bí xuất hiện, bước ra từ Đồng điện, nhìn lên không trung.

Bốp!

Cánh tay nàng vung mạnh, một chiến hạm bên trong có một cao thủ cảnh giới Quan Tưởng, còn có rất nhiều thuộc hạ nổ tung.

Giống như đánh ruồi, bàn tay trắng nõn của nàng biến lớn, đập tiếp một chiến hạm khác.

“Người này... làm sao có thể?” Những người khác kêu to, hoàn toàn bị kinh sợ.

Sau đó, cô gái thần bí mỉm cười, một lần nữa vung tay, làm không biết mệt, cứ một chưởng là một chiến hạm nổ tung, giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Trên trăm chiến hạm toàn bộ bị nàng đập nát, sáng chói cực kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá