Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1071 - Giúp đỡ



Chương 1071 - Giúp đỡ




Chương 1071: Giúp đỡ
“Mấy thiếu niên đó thì sao?”
Tô An Khê nghiến răng hỏi.
“Bọn hắn đánh rất thông minh, giống như những tay lão luyện. Đầu và tim của nữ nhân đó không có bất kỳ vết thương nào, nên không thể xác định là cố ý giết người.”
Tô Bình Nam cười lạnh nói ra kết quả: “Kết án một năm, nhưng hoãn thi hành án hai năm.”
Hắn vỗ vai Tô An Tây: “Đi đi, cho ta xem cái gọi là lòng tốt của ngươi đi.”
Tô An Tây sững sờ.
“Ngươi có thể thỏa thích phát huy hết cái gọi là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo và cứu viện quốc tế gì đó của mình.”
Nhìn Tô An Tây vẫn bất động, Tô Bình Nam tiếp tục nói: “Có lẽ ngươi không biết chuyện này tàn khốc đến mức nào. Ta có thể nói cho ngươi biết chi tiết hơn.”
Nam nhân liếc nhìn hai tay mình.
Tài sản tích lũy khổng lồ cũng không khiến hắn nhẹ nhõm hơn. Thời gian đánh boxing hàng ngày không hề giảm xuống, điều này cũng khiến các đốt ngón tay của Tô Bình Nam thô ráp: “Với ta mà nói, đánh người là làm cách nào để đối phương mất đi sức chiến đấu, nhưng những thiếu niên đó thì khác.”
“Với bọn hắn đánh người là niềm vui. Hai tiếng đồng hồ đánh đập đã khiến các mô dưới da của nữ nhân thành bã, vậy nên nguyên nhân cái chết của nữ nhân là xuất huyết nhiều vùng mô mềm và cơ trên khắp cơ thể, dẫn đến bị sốc chấn thương rồi tử vong.”
Tô Bình Nam thấy em gái vẫn chưa hiểu thủ đoạn độc ác của những thiếu niên này: “Nói đơn giản đây là một phiên bản nhẹ hơn của lăng trì. Cái chết kiểu này kéo dài và đau đớn. Ngay cả chủ nhà tang lễ cũng bị dọa chết khiếp, cái xác cũng không thể chỉnh trang lại nữa.”
Sau khi nghe Tô Bình Nam miêu tả với vẻ mặt vô cảm, Tô An Tây cảm thấy hơi thở của mình như bị nghẹn lại ở trong lòng, nàng cảm thấy hoảng sợ.
Ánh mắt cô gái nhìn về phía Hồ Đại Hải đang ngồi thẫn thờ dưới ánh đèn mờ ảo. Trong gió xuân se lạnh, sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, nàng không nhịn được hỏi:
“Đã giờ này rồi, tại sao hắn không về nhà?”
“Bởi vì hắn có một cô con gái đang học cấp hai. Nửa tiếng nữa sẽ có công nhân nhà máy ca đêm tan làm, bọn hắn sẽ tới đây ăn cơm, hắn cần phải kiếm tiền.”
Tô Bình Nam trả lời: “Ca đêm đó có mười bảy công nhân, hắn có thể kiếm được hai tệ cho một bát cơm chiên, tổng cộng là ba mươi bốn tệ. Số tiền này rất quan trọng với Hồ Đại Hải vốn không biết một chữ nào.”

Sống không bằng chết. Trong mắt nam nhân lương thiện này, sống còn khổ hơn là chết.
Giờ hắn đã hiểu.
Nếu ông trời cho hắn một cơ hội nữa, tối hôm đó hắn nhất định sẽ đi đón vợ mình về nhà, chứ không đi ngủ sớm và để xảy ra chuyện mà cho đến bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được.
Vợ hắn vừa tròn mười chín tuổi đã theo hắn đến Thiên Đô. Khi đó, khuôn mặt của nữ nhân mịn màng như trứng gà lột vỏ, vô cùng xinh đẹp.
Ngoài ra còn có hai bím tóc đen bóng, khắp nơi ai cũng nói Hồ Đại Hải hắn đã may mắn khi cưới được một cô gái đẹp như vậy.
Hắn cũng đã nghĩ đến việc tiết kiệm tiền về quê vài năm trước. Về quê thì không cần mệt mỏi như vậy nữa, nhưng tất cả mọi thứ đã hết rồi.
Bọn súc vật tán tận lương tâm.
Phải, súc vật.
Đối với hai thằng khốn chưa đủ vị thành niên Bành Đại Hữu và Bành Đại Phú, Hồ Đại Hải cho rằng bọn hắn không xứng đáng làm người.
Hắn đã xem lời khai của những tên này, và hoàn toàn biết rõ chuyện gì đã xảy ra đêm đó.
Vợ hắn từ đầu đến cuối không hề khiêu khích hay có lỗi gì cả, nhưng lũ súc vật này chỉ muốn đánh người cho vui mà thôi. Hơn nữa, trong quá trình đó, vợ hắn liên tục cầu xin, giao hết tất cả tài sản rồi tìm cách bỏ trốn.
Thật không may, tất cả đều vô ích.
Bác sĩ pháp y nói rằng lúc chết đi, đầu óc vợ hắn vẫn còn tỉnh táo. Điều này cũng khiến Hồ Đại Hải không thể tưởng tượng được, nữ nhân đó đã phải đau đớn thế nào. Điều khiến hắn mất ngủ nhất là lũ súc vật đó không hề tỏ ra hối hận trong phiên tòa, thậm chí còn cười suốt cả buổi.
Một năm, những tên đó chỉ cần trả giá bằng một năm mất đi tự do, Hồ Đại Hải cay đắng nghĩ. Nam nhân tội nghiệp không biết hoãn thi hành án hai năm có ý nghĩa gì.
“Ông chủ, cho một bát cơm chiên trứng đi.”
Một giọng nữ lanh lảnh cắt đứt suy nghĩ của hắn. Ngẩng đầu lên, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.
“Giờ này thì mau về nhà đi, ở ngoài không an toàn.”
Hồ Đại Hải không hề đứng dậy, mà lập tức lạnh lùng nói: “Đã muộn như vậy rồi, con gái như ngươi lập tức về nhà đi!”
Tô An Tây biết lý do, vậy nên không hề tức giận vì giọng điệu của Hồ Đại Hải, mà chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không sao, anh của ta đang đợi ta.”
Một cảm giác an toàn mạnh mẽ bao trùm toàn thân Tô An Tây. Nàng liếc nhìn Tô Bình Nam đang đứng thẳng trong bóng tối. Nàng đột nhiên hiểu rõ nhị ca đã mang đến cho nàng những thay đổi thế nào.
...
“Ta muốn giúp hắn.”
Tô An Tây nhìn Tô Bình Nam, nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Ta đoán được rồi.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Đường là ngươi chọn, ta chỉ muốn ngươi nhận ra thực tế mà thôi, ta sẽ không phản đối.”
“Nhưng nhớ kỹ, chuyện này ta sẽ không giúp ngươi. Trừ phi ngươi đưa ra lựa chọn khiến ta hài lòng.”
Đây là cuộc đối thoại của Tô An Tây và Tô Bình Nam trước khi ngồi xuống.
Tay nghề của Hồ Đại Hải rất tốt, hắn xào đi xào lại để các nguyên liệu hòa quyện vào nhau.
Tô An Tây vẫn nhìn vào khuôn mặt tang thương của ông chủ. Mãi cho đến khi đối phương làm xong, nàng lại đột nhiên nói: “Ta có thể giúp.”
“Giúp cái gì?”
Hồ Đại Hải có chút bối rối.
“Hãy để những kẻ giết vợ của ngươi bị trừng phạt thích đáng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận