Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2758:

Chương 2758:Chương 2758:
Có thể nói Vương Kiến Xuân đã đánh ra một quân bài tốt bắt đầu cuộc đời chính trị của mình, nhưng vì sao bao năm qua hắn vẫn dậm chân ở vị trí thư ký?
Nguyên nhân chỉ có một.
Hắn là dân quê vùng khác thi vào đại học Thượng Hải, sau đó cưới một nữ hài Thượng Hải, trở thành phượng hoàng nam.
Rất nhiều người dân bản xứ Thượng Hải kỳ thị người vùng khác từ tận xương tủy.
Cưới vợ phải cưới vợ hiền.
Một tiểu tử nghèo nông thôn vùng khác lại cưới một người vợ cay nghiệt, không có cái nhìn đại cục, có tâm nhìn hạn hẹp và tư lợi của đàn bà. Những yếu tố này gộp lại, lực sát thương đối với con đường sự nghiệp của Vương Kiến Xuân phải nói là kinh người.
"Tiểu Trương, dừng ở đây đi"
Vương Kiến Xuân bốn mươi tuổi nhưng trông già hơn tuổi thật. Hắn đeo kính gọng đen, mặc chiếc áo sơ mi đã giặt đến trắng bệch, đôi giày da dưới chân cũng vô cùng cũ kỹ. Nam nhân rất giống một nhân viên công sở tuổi trung niên thất bại chán chường, không ai có thể nhìn ra thân phận của hắn thật ra là một thư ký nắm trọng quyên trong hệ thống cảnh sát.
Sau khi nâng cổ tay nhìn chiếc đồng hồ điện tử giá năm tệ xem giờ, Vương Kiến Xuân đi vào quán cà phê trước giờ hẹn hai mươi phút, sau đó chọn một góc có thể quan sát cửa ra vào.
Mỗi tháng vợ chỉ cho hắn ba mươi tệ tiền sinh hoạt.
Mãi cho đến khi xác định không có bất cứ vấn đề gì, Vương Kiến Xuân mới chậm rãi đi tới một quán cà phê.......
Vương Kiến Xuân nhìn theo chiếc Passat màu đen của tài xế Tiểu Trương biến mất trong tâm mắt, dưới cánh tay kẹp một túi công văn, hắn không vội chạy tới chỗ giao tài liệu, mà ngồi xổm trên bồn hoa ven đường hút một điếu thuốc.
Ngươi không nhìn nhầm đâu, bà vợ ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ của hắn nghĩ rằng không biết chừng chồng mình giấu quỹ đen, chỉ có thủ đoạn này mới có thể khiến chồng mình khai ra sự thật.
Cẩn thận và thận trọng gần như đã khắc sâu vào xương tủy Vương Kiến Xuân bị cả nhà vợ giày vò.
Không phải hắn giả nghèo, mà là thư ký Vương nghèo thật.
Vương Kiến Xuân đã làm thư ký cho ông chủ Diêm gần mười lăm năm, hắn tuyệt đối không thiếu tính nhạy cảm trong đấu tranh chính trị. Hắn thấy ông chủ của mình ra tay quá sớm, hơn nữa cách làm cũng hơi cứng rắn.
Vương Kiến Xuân gật đầu nói với nhân viên phục vụ rồi ngồi xuống.
Địa vị khác nhau, góc độ quan sát sự việc cũng khác nhau.
"Một tách cà phê."
"Chào thư ký Vương."
Có lẽ ông chủ Diêm sắp về hưu cho rằng bảo vệ ích lợi của mình là quan trọng nhất, nhưng Vương Kiến Xuân lại cho rằng giữ gìn một phần giao tình với nhân vật lớn ở các ban ngành mới là có lợi nhất đối với hắn. Vương Kiến Xuân biết một khi ông chủ Diêm về hưu thì mình sẽ là lục bình không rễ, nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể chấp hành mọi mệnh lệnh của cấp trên. Hiện tại cơ hội duy nhất giúp hắn thay đổi nửa đời sau của mình là xin ông chủ nâng đỡ mình khi rút khỏi tuyến hai.
Thật lòng hắn không tán thành ông chủ của mình ra tay.
Ngay khi Vương Kiến Xuân bưng tách cà phê lên, một hán tử mặc vest đen đi vào quán cà phê, trực tiếp đứng trước mặt hắn.
Lăn lộn trong giới chính trị, điều quan trọng nhất là mắt phải tinh, miệng phải kín.
"Chúng ta biết thư ký Vương đến đây để đưa tài liệu cho chủ tịch Tây Môn, vậy có thể nhân tiện giúp chúng ta một việc không?”
Người làm thư ký đều có mắt nhìn người rất chuẩn. Từ chất liệu bộ vest xa xỉ của đối phương có thể nhìn ra đối phương chắc hẳn giàu có, cho nên hắn tỏ ra vô cùng khách sáo.
Vương Kiến Xuân hỏi.
Tuy hán tử vest đen mỉm cười, biểu hiện cực kỳ khách sáo, nhưng câu nói của hắn lại khiến Vương Kiến Xuân sợ hãi.
"Ngươi là?"
Hôm nay Vương Kiến Xuân giao tài liệu là một chuyện bí mật, cho nên trong ấn tượng của hắn, lẽ ra ngoài mình ra chỉ có duy nhất ông chủ biết.
Vương Kiến Xuân chắc chắn mình không nói, mà chắc hẳn ông chủ Diêm cũng không để lộ tin tức.
Vậy sao đối phương biết?
Nam nhân xuất hiện rất kỳ lạ.
Chỉ tiết trong chuyện này càng khiến cõi lòng thư ký Vương ớn lạnh.
"Ta không hiểu ngươi nói gì."
Mặc dù lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, nhưng thư ký Vương vẫn tỏ vẻ ngơ ngác, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối có thể hạ gục một đám diễn viên.
"Ánh mắt không rối loạn, ngón tay cũng không có động tác thừa."
Hán tử mặc vest đen nhìn chằm chằm Vương Kiến Xuân rất lâu, sau đó chậm rãi cất lời: "Ngoại trừ chân trái hơi gông lộ vẻ mất tự nhiên ra, trình độ nói dối của ngươi rất cao."
"Chỉ riêng điểm này thôi, ngươi cũng đáng giá để chúng ta đầu tư”"
Lời đánh giá của nam nhân khiến Vương Kiến Xuân cảm thấy mình giống như một món hàng bày trên kệ, khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
"Ta uống cà phê vì muốn yên tĩnh, mời ngươi đi cho."
Vương Kiến Xuân thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.
"Đừng vội đuổi người, ngươi hãy xem cái này trước đã."
Hán tử mặc vest đen không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười đặt một bức ảnh trước mặt Vương Kiến Xuân.
Tấm ảnh không có nội dung gì khó coi, chỉ là cảnh Vương Kiến Xuân và một nữ nhân trung niên bán quán vỉa hè đang nói chuyện, hai bên đứng cách nhau một mét, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng khoảnh khắc bức ảnh này xuất hiện trước mặt Vương Kiến Xuân, hắn bỗng đứng bật dậy như con mèo bị giãm phải đuôi.
Choang!
Tách cà phê mới uống mấy ngụm rơi xuống nền đá hoa bóng loáng, phát ra âm thanh rơi vỡ lanh lảnh. Cà phê đen đổ ra bàn, nhỏ tí tách xuống đôi giày da sáng bóng của nam nhân mặc vest đen.
Hán tử mặc vest đen đứng thẳng lưng, nụ cười cười vẫn nở trên môi.
"Không có ai ngờ rằng một thư ký cấp năm của chính quyền ủy ban lại có quan hệ bất chính với một nữ nhân bán quán vỉa hè, hơn nữa nữ nhân này đã có gia đình."
"Gu của thư ký Vương đặc biệt thật đấy! Nhưng cũng không trách ngươi, mặc dù nữ nhân này hơi già, nhưng cực kỳ sùng bái ngươi, lại còn rất dịu dàng. Đây là những điều ngươi không nhận được từ gia đình."
Nam nhân nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng sắc lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận