Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 394: Đối tượng đánh gậy diệt uy thứ hai

Chương 394: Đối tượng đánh gậy diệt uy thứ hai
Tạ Kim không biết Tô Bình Nam, chỉ xem Tô Bình Nam là một ông chủ lớn mê phim ảnh. Nhưng người bạn dẫn hắn tới sao lại không biết tin đồn về Tô Bình Nam chứ?
Hắn nhìn Tô Bình Nam mỉm cười liên tục nâng ly, không tài nào liên tưởng đến Tiểu Hồng Bào hung thần ác sát trong lời đồn.
Cho đến khi tiệc rượu kết thúc, Tô Bình Nam nâng ly rượu lên, mỉm cười nói ra yêu cầu duy nhất của mình: "Ta chân thành muốn kết bạn với Tạ lão."
Tô Bình Nam để lại ấn tượng cực tốt cho Tạ Kim, đương nhiên là Tạ Kim đồng ý. Hơn nữa hắn còn nói với Tô Bình Nam là nếu như tập đoàn Cẩm Tú muốn đầu tư, hắn có thể bắc cầu dắt mối với một số người trong giới điện ảnh đang cần tài chính.
Trương Đồng thấy trong mắt lão đại lấp lóe tinh quang.
Muốn lấy thì phải cho trước.
Tô Bình Nam định nghĩa về giới giải trí khác mọi người. Trong mắt hắn, giới giải trí chính là một giang hồ khác.
Giang hồ này đầy rẫy gian trá và ngươi lừa ta gạt, minh thương ám đấu, cùng với tài chính bất minh và các thế lực cạnh tranh hỗn loạn khiến Tô Bình Nam say mê.
Trong lòng có non sông, Tô Bình Nam không có tí hứng thú gì với các minh tinh, lại càng coi thường cái gọi là theo đuổi nghệ thuật.
Hắn tiến quân vào giới giải trí chỉ có hai mục đích: một là kiếm tiền, hai là khống chế.
Thời đại này giới nghệ sĩ Hạ quốc vẫn còn khép kín, mạng lưới quan hệ phủ kín khắp giới, sức mạnh của đồng tiền không thể so với hậu thế. Ở kiếp trước, đến cả huynh đệ Vương gia thuộc công ty Hạ Nghị nổi đình nổi đám cũng phải cố gắng lấp đầy túi tiền của những người trong giới văn hóa nghệ thuật Thịnh Kinh suốt mấy năm mới được xem là chập chững bám rễ trong giới này.
Thế nên Tạ Kim - người có bối phận cực cao và quyền phát ngôn cực lớn trong giới điện ảnh - là đối tượng tốt nhất được Tô Bình Nam lựa chọn để tiến vào cánh cửa giới giải trí nội địa.

Sau bữa cơm, Trương Đồng tiễn đạo diễn Tạ với khuôn mặt tươi cười tràn đầy thỏa mãn rời đi. Hắn nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, nhếch môi cười vui vẻ.
Với tác phong quen thuộc của lão đại mình, một khi tập đoàn Cẩm Tú cắm rễ đặt chân trong giới giải trí, giới này sẽ được chứng kiến tác phong bá đạo của Cẩm Tú. Không biết đến lúc đó vị đạo diễn này có hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình hay không.
Trương Đồng trở lại sơn trang, Tô Bình Nam mỉm cười nhìn hắn: "Có hứng thú không?"
"Muốn làm thì phải làm thật tốt. Hiện tại là giai đoạn đặt nền móng, tạo mạng lưới giao thiệp. Dù lỗ chút tiền chúng ta cũng không sợ, tầm nhìn của chúng ta là ở năm năm sau."
Tô Bình Nam đứng dậy, nhận áo vest Lục Viễn đưa cho, đồng thời nghiêm túc nói với Trương Đồng: "Lĩnh vực này rất quan trọng, không hiểu thì học."

Đối tượng đánh gậy diệt uy thứ hai đã được quyết định, song Mộ Dung Thanh Thanh không ra tay ngay.
Tập đoàn Cẩm Tú không thể để lại ấn tượng trừng phạt vô cớ. Đánh gậy diệt uy là để cho toàn bộ người Hải Châu xem, cho nên nàng cần một lý do để quang minh chính đại ra tay.
Không lâu sau tên Mã Cửu không biết giữ mồm giữ miệng kia đã tạo cho Mộ Dung Thanh Thanh cơ hội.
Có một lần sau khi cơm no rượu say, tên du côn Mã Cửu bắt đầu chém gió huyên thuyên theo thói quen, không hiểu sao đề tài lại lái sang Chu Hoa Văn dạo gần đây.
Người Hải Châu có tính bài ngoại, cho nên Mã Cửu dùng lời lẽ dơ bẩn nói về tập đoàn Cẩm Tú. Vào lúc hắn nói hăng nhất, cửa phòng VIP bỗng bị đẩy mạnh ra.
Mấy hán tử giận đùng đùng vừa mới đứng dậy thì nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh đanh mặt đi vào.
Người biết Mộ Dung Thanh Thanh lập tức xẹp hơi, trên mặt còn nhanh chóng nở nụ cười. Mấy người còn lại cũng giận dữ ngồi xuống theo lời nhắc nhở của bạn mình.
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Mã Cửu còn chưa kịp phản ứng, vừa chỉ vào hắn vừa nói: "Ta đã nghe thấy những lời ngươi vừa nói, là do ngươi xui."
Cho dù trong lòng Mã Cửu sợ hãi cỡ nào, nhưng ở đây có nhiều bạn bè như vậy, hắn vẫn thấy mất mặt, cho nên cứng cổ bật lại: "Sao nào, bây giờ Cẩm Tú bá đạo đến mức không cho người ta nói ư?"
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu với vẻ mặt vô cảm, chỉ nói một câu "rất tốt" rồi xoay người rời đi. Trong phòng VIP lặng ngắt như tờ.
Mãi lâu sau Mã Cửu mới nâng ly rượu lên, cổ họng như bị kẹt: "Uống rượu nào, ta không tin nàng có thể ăn ta."

Ngày hôm sau Mã Cửu lập tức xảy ra chuyện.
Tập đoàn Cẩm Tú hành động nhanh đến mức không cho hắn cơ hội phản kháng, gốc gác của hắn bị đào lên sạch sẽ.
Thậm chí Mã Cửu còn chưa tỉnh rượu, cuộc sống huy hoàng đã đi đến hồi kết. Chuyện bị đào lên có liên quan đến vụ án lớn, đời này hắn đừng mơ có cơ hội ra ngoài.
Mã Cửu không tính là cường hào Hải Châu, thế lực của hắn không thể so với Chu Hoa Văn. Trong mắt giới thượng lưu Hải Châu, nhiều nhất hắn cũng chỉ được xem là tên du côn vừa mới hoàn lương, còn chưa kịp tẩy trắng mà thôi.
Mã Cửu như phát điên chọc vào tập đoàn Cẩm Tú độc ác nham hiểm, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng chỉ mất một buổi tối mà Mã Cửu đã rớt đài, hơn nữa còn rớt đài hoàn toàn. Điều này khiến lòng người ớn lạnh.
Từ lúc sự việc xảy ra đến khi kết thúc, Mộ Dung Thanh Thanh thể hiện tác phong cay độc trước giờ.
Ra tay thì ta đánh chết ngươi.
Bất kể mọi người suy đoán ra sao, có rất nhiều người bất giác chuyển từ kiêng dè thành sợ hãi Cẩm Tú.
Trong mắt vô số người, khả năng nắm bắt thời cơ và khống chế sự việc của Cẩm Tú thật đáng sợ!
Mãnh long hỗn thế cộng với con sói hung ác nhất, quy tắc của Cẩm Tú đã bắt đầu dần cắm rễ nẩy mầm trong lòng người Hải Châu.
Tô Bình Nam cảm thấy đòn đánh gậy diệt uy thứ hai của Cẩm Tú rất thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận