Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 689: Chuyện lớn sắp xảy ra rồi

Chương 689: Chuyện lớn sắp xảy ra rồi
Cúp điện thoại, hắn đứng dậy uống một hơi cạn sạch chén trà, sau đó gật đầu với Trình Niệm Niệm rồi rời đi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Tiếng đóng cửa vang lên, sau khi cảm giác áp bức mờ nhạt biến mất, Trình Niệm Niệm duỗi thẳng thân thể có phần cứng ngắc do cố ý duy trì, phải mất vài phút sau nàng mới bắt đầu thu dọn bộ ấm trà.
“Một người kỳ quái.”
Ánh mắt của nữ hài dừng lại trên cuốn sách mà nam nhân đang cầm trên tay: “Lừa ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba? Để ta xem ngươi đọc cái gì.”
Sự tò mò khiến nữ hài mở cuốn sách ố vàng ra, nàng nhận thấy thói quen lật sách của nam nhân đó rất giống nàng, đó là họ thích dùng móng tay vẽ những đường ngang vào tâm điểm chú ý của mình.
Quân đội của kẻ thù chưa được hình thành, chiến thắng sẽ không lừng lẫy.
Tào Tuyển trang 31, nam nhân đó làm dấu rất dày dưới câu này.

Khuôn mặt của Kudo âm tình bất định, ánh mắt nhìn chăm chằm vào một thuộc hạ tên Kraft đang thở hổn hển trước mặt hắn.
Dodd biết rõ lòng nghi ngờ của Torrion rất nặng. Kraft chính là cái đinh được cắm vào bọn hắn. Muốn giấu giếm chuyện này với Johnny tiên sinh, người kia chính là vấn đề lớn nhất.
Dodd hiểu rằng hắn phải giúp Kudo đưa ra quyết định. Nghĩ đến số đô la Mỹ trong tài khoản ngân hàng của mình và lời hứa của người Hạ quốc sau khi sự kiện hoàn thành, ánh mắt hắn trở nên âm tàn.
“Hắn không chết, chúng ta chết.”
Dodd thì thầm vào tai Kudo với tốc độ cực nhanh, ngay lập tức tiến về phía bên hông của Kraft.
Kudo hiểu Dodd muốn làm cái gì, hắn vẫn do dự nhưng không ngăn cản, im lặng nhìn mọi thứ phát sinh.
Pằng pằng!
Sau hai tiếng vang trầm đục, ánh mắt của Kraft đầy hoài nghi trước khi chết, sau đó cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
“Bỏ vũ khí xuống.”
Kudo biết mình đã không còn đường lui. Nhìn đám thuộc hạ còn lại vì sự việc đột phát mà rút vũ khí ra. Hắn lập tức quát lớn: “Dodd đang cứu chúng ta đấy.”
Uy vọng ngày thường của Dodd và sự tàn bạo của Torion đã phát huy tác dụng. Những người còn lại cũng không do dự quá nhiều, biểu hiện ngưng trọng buông vũ khí trong tay xuống.
“Người của Tim Potts đã cướp hàng của chúng ta và giết Kraft.” Giọng điệu của Dodd vô cùng bình tĩnh: “Nếu không muốn chết, chúng ta cần làm mọi việc cho giống một chút.”
Tất cả mọi người đều im lặng. Kudo, người đã hạ quyết tâm nháy mắt với một vài đàn em thân tín của mình, sau đó dữ tợn nói: “Bắn chết một người thì có gì chứ? Ta biết trong số các ngươi có một vài người rất thân với Kraft, đồng thời ta cũng không thể xác định rốt cuộc các ngươi có phải là cái đinh mà Johnny tiên sinh đã cài bên cạnh ta hay không…”
Hắn vừa nói xong, đám người kia liền biến sắc. Một số người vừa định đưa tay, nhưng đã bị người của Dodd ra hiệu nổ súng. Nhất thời, tiếng súng vang lên.
“Ta chỉ muốn sống.”
Dodd lạnh lùng nhìn một số người ngã trong vũng máu, giọng điệu bình thản: “Đừng có trách ta.”
“Tiếng súng vang lên mười ba lần.”

Dương Thiên Lý gọi cho Tô Bình Nam trên nóc một tòa nhà bỏ hoang cách nhà kho một kilomet.
“Biết rồi, cứ ở đó chờ điện thoại của ta.” Tô Bình Nam nói xong liền cúp điện thoại.

“Chuyện lớn sắp xảy ra rồi.”
Tưởng Học Sinh ở Las Vegas còn chưa biết Tô Bình Nam đã đến Tinh Điều quốc. Nhưng hắn tinh ý phát hiện chi nhánh Cẩm Tú khác với mọi khi, liền đưa ra phán đoán của riêng mình.
Thứ nhất, hình như đám nam nhân hung hãn đã thiếu mất hai phần ba.
Thứ hai, giám đốc Mộ Dung Thanh Thanh và Dương Thiên Lý đã biến mất. Người quản lý hiện tại chính là Lâm Hoài Phát đến từ Hào Giang.
Ngoại trừ hai điểm này, điều khiến Tưởng Học Sinh cảm thấy kỳ quái chính là tiếng la hét của một nam nhân thường xuyên vang lên trong căn phòng trên tầng hai của sân tập bắn, nhưng hắn rất thức thời không hỏi nhiều.
Bây giờ tất cả suy nghĩ của hắn là làm thế nào để hắn có thể đóng một vai trò lớn hơn. Hắn biết thời gian này mọi thứ sẽ không kéo dài, vì vậy cơ hội là rất hiếm.

Người gào thảm là Nobel.
Đỗ Cửu rất nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh của Tô Bình Nam, lão đại đã nói nên để đại công tử Nobel hưởng thụ đãi ngộ gấp mười lần Lâm Thiên Chân, hắn nhất định sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.
Bây giờ, Nobel đã hiểu trời gây nghiệt thì còn có thể sống nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống.
Lúc đó, vì trốn tránh Tô Bình Nam quở trách, khó tránh khỏi Nobel đã nói mình thê thảm hơn một chút, nhưng đầu óc Đỗ Cửu như đã chết, hoàn toàn dựa theo lời đại công tử Nobel đã nói, khiến cho Nobel sống không bằng chết.
“Đã đến giờ rồi.”
Mấy ngày kế tiếp, Nobel cũng không phát hiện gan của mình đã lớn hơn rất nhiều, tối thiểu nhất hắn đã không còn sợ khi nhìn thấy họng súng đen ngòm.
“Ừm.”
Đỗ Cửu nhe răng cười: “Đã đến giờ lên võ đài rồi. Hôm qua tiểu tử ngươi dám đánh lén ta. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tại sao hoa hồng lại đỏ như vậy.”
Điều đáng sợ nhất chính là thói quen, sau khi bị đánh mấy ngày liền, đại công tử Nobel đã có chút thích ứng với nắm đấm của Đỗ Cửu. Hôm qua, hắn còn thừa dịp Đỗ Cửu không chú ý đấm cho đối phương một cái thật mạnh. Đương nhiên điều này cũng có liên quan đến việc Đỗ Cửu hơi lơ là một chút nhưng làm sao Đỗ Cửu có thể nhịn. Từ trước đến giờ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tên gia hỏa này tiểu nhân đắc chí, dùng quy củ để nói chuyện. Cho đến hôm nay, thời gian vừa đến, Đỗ Cửu lập tức dữ tợn hẳn lên.
Nobel khóc không ra nước mắt. Nhưng hắn không chắc nếu bây giờ để cho hắn đánh một trận với Ngưu lão đại, hắn nhất định sẽ thắng.
Sau một khắc, tiếng nắm đấm đánh trúng thịt cùng với tiếng kêu thảm thiết của Nobel vang khắp phòng tập.

“Tên gia hỏa Nobel đã mất tích?” Lâm Thiên Chân cau mày: “Bây giờ Tô Bình Nam đang định làm gì vậy?”
“Tiểu thư, hắn đang thường xuyên qua lại với một số nhân vật lớn ở Chicago, chúng ta cũng không rõ chuyện cụ thể, nhưng đối phương rất cảnh giác. Ta sợ có hiểu lầm.”
Lâm Thiên Chân gật đầu: “Nam nhân làm việc, nữ nhân nên an phận thủ thường thì tốt hơn. Nghĩ cách tìm Nobel cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận