Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 344: Lưu Anh

Chương 344: Lưu Anh
Sắc mặt của Mãi Mãi Đề âm trầm, nhìn Tô Văn Văn không nói một lời.
Tô Văn Văn nở nụ cười: “Gà có ruột, chuột có đường, mỗi người đều có cách riêng. Người phá mất tài lộ của người trên giang hồ thì giống như là giết cha giết mẹ hắn vậy, phải thuận theo tự nhiên thì mới có lợi cho ngươi.”
“Về sau ẩm thực nơi vùng giáp ranh Thiên Nam này, Cẩm Tú sẽ nhập thành một khối, không để cho người khác tiến vào, chỉ để cho Mãi Mãi Đề ngươi làm thôi.”
Nói xong Tô Văn Văn đứng dậy: “Hồng Bào ca nói ở vùng giáp ranh mọi người đều là hán tử, đồng ý hay là phản đối thì hãy nhanh chóng nói một câu.”
Mãi Mãi Đề xoay người: “Người tới nhiều như vậy, ta chỉ là một trong những người đứng đầu, rất nhiều chuyện ta không làm chủ được.”
Tô Văn Văn mỉm cười nhẹ nhàng: “Người mà Cẩm Tú cần chính là người làm việc theo quy định, người không tuân thủ quy định thì ngươi cho bọn hắn cút đi.”
Mãi Mãi Đề thật thức thời: “Ta đồng ý. Tiểu Hồng Bào nhất ngôn cửu đỉnh, ta muốn chính miệng Tiểu Hồng Bảo hứa với ta.”
Tô Văn Văn gật đầu: “Ông chủ nói ngươi có thể mang nhiều đồng hương như vậy cùng nhau phát tài rất là tốt. Nếu ngươi đồng ý thì hắn bằng lòng đến uống rượu với ngươi.”
Tô Văn Văn nói xong thì cầm lấy điện thoại.
“Mười phút nữa Hồng Bào ca sẽ tới gặp ngươi.”
Tô Văn Văn để điện thoại xuống.
“Rót rượu!” Mãi Mãi Đề bảo thuộc hạ mang loại rượu nho Ý Lợi có hương vị đặc biệt nơi quê nhà cung kính rót ra.
Sói Tây Bắc đặc biệt cẩn thận, đại hán râu quai nón vẫn lặng lẽ đứng trên lầu cạnh cửa sổ nhìn xuống đường. Vài phút sau, mấy chiếc xe Mercedes Benz màu đen đi đến, hai người trẻ tuổi mặc vest xanh xuống xe, trong đó có Đỗ Cữu người Tứ Hải, cùng nhau đi lên lầu.

Nói đến đây thì mọi người hết sức tò mò, tại sao Tô Bình Nam nổi đình nổi đám lại xuất hiện ở một nơi cực nhỏ như tam giáo cửu lưu. Bọn hắn là tầng lớp thấp nhất, ngay cả tư cách gặp Tiểu Hồng Bào cũng không có. Cho nên mọi người nhất thời bàn tán xôn xao muốn râu quai nón kể lại dáng vẻ của Tô Bình Nam như thế nào.
“Nói như thế nào đây?”
Râu quai nón ngẩng đầu nghĩ nghĩ xong nói một câu: “Mạnh mẽ hung hãn.”
Hắn dừng một hồi lại bổ sung: “Ta chỉ gặp hắn có vài phút thôi, khí chất của hắn mạnh mẽ đến nỗi ta không nhớ được dáng vẻ cụ thể của hắn như thế nào nữa.”
Thấy mấy người kia không tin, râu quai nón hơi gấp gáp nói: “Thật đó, tuy rằng không nhớ được diện mạo của hắn nhưng mà cái loại khí thế trên người hắn bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được. Nếu gặp lại lần nữa thì không cần xem mặt mũi, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là nhận ra hắn.”
Trương Kiến bĩu môi hơi thất vọng.
“Nói cái quỷ gì vậy.”
Hắn biết Trần Thủy, chỉ cần người này miêu tả, lão Thủy lập tức có thể dùng nước vẽ ra bức tranh sống động như thật trên mặt đất. Đây là một trong những kỹ năng độc nhất vô nhị của Trần Thủy.
"Sau đó thi sao?”
Kính đen muốn nghe hết.

Tô Bình Nam vào cửa và uống rượu.
Hắn ta nói với Mãi Mãi Đề: “Ở Thiên Đô, sau này người vùng giáp ranh không được phép mang dao.”
Lúc này Trần Thủy vẫn chưa biết hắn sẽ sớm gặp được nhân vật khiến lòng hắn dậy sóng.
Nói về Tiểu Hồng Bào đến nửa ngày, mấy người này lại nghĩ về tình cảnh của chính mình, đột nhiên hưng trí nói chuyện cũng không còn nữa, nhưng chỉ chốc lát âm thanh vang lên liên tiếp.

Tập đoàn Cẩm Tú.
Văn phòng của Tô Bình Nam đèn đuốc sáng trưng.
Trên bàn làm việc gỗ lim xa hoa có đặt hai bức ảnh, bên trong có hai hình ảnh nữ tử mắt sáng răng trắng, khí chất xuất thần, gần như giống nhau như đúc.
Ai không biết thì không thể nào nhìn ra đây là hai người. Một người sát phạt hồng trần, xem chúng sinh như trâu ngựa. Một người thuần khiết rực rỡ, nghĩ rằng thế giới tràn ngập hoa tươi.
Tô Bình Nam chậm rãi gõ gõ bàn, Ôn Uyển dịu dàng giúp hắn xoa bóp bả vai.
Cảm thụ được những ngón tay linh hoạt của Ôn Uyển, Tô Bình Nam nói với mấy người Lục Viễn: “Bây giờ đám người Hải Đông Thanh ở bến cảng cũng không biết rốt cuộc Mộ Dung Thanh Thanh đang ở đâu sao?”
Luật Viễn gật đầu khẳng định.
Tô Bình Nam bảo Ôn Uyển đi ra ngoài, sau đó cầm lấy hai bức ảnh hỏi: “Nhìn có thấy khác nhau không?”
Lục Viễn và Đỗ Cửu nhìn một hồi rồi lắc đầu nói: “Khí chất thì không giống nhau nhưng diện mạo và thân hình thật sự rất giống.”
Tô Bình Nam im lặng vài phút: “Nói cho quản lý Phan của sơn trang bất kể như thế nào cũng phải giữ nữ tử này ở lại ba ngày.”
Lục Viễn gật đầu.
Ánh mắt của Tô Bình Nam nhìn thẳng vào hai bức ảnh: “Ta mơ hồ có ý nghĩ nữ tử này rất có thể sẽ giúp được chúng ta. Truyền lệnh xuống dưới, quy cách tiếp đãi nâng cao hơn một bậc.”
Một câu vô cùng đơn giản của Tô Bình Nam làm cho mấy người Tôn Mạn bị dọa sợ hãi. Ngày hôm sau các nàng thức dậy sớm, kết quả vừa mới mở cửa ra thì gặp ngay cái mặt mâm của quản lý béo hiện ra chình ình trước mặt.
Nhóm nữ nhân bị hoảng sợ còn chưa phản ứng lại, quản lý béo vẫy tay, sau đó một xe đẩy gồm bữa sáng tinh tế đã được đẩy qua.
Ăn xong bữa sáng, quản lý béo dẫn theo một nữ tử đến, nữ tử này giỏi giang hào sảng: “Ta tên là Lưu Anh thuộc bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Cẩm Tú, phụ trách sinh hoạt mấy ngày nay của các vị.”
Lưu Anh thông minh hơn quản lý béo, nàng có thể đối phó với nhóm sinh viên Tôn Mạn, ngay câu đầu tiên liền có thể ngăn chặn yêu cầu ra về của mọi người.
“Công việc này ta tìm được thật sự rất vất vả. Trong nhà ta còn một em trai đang đi học, các ngươi giúp đỡ ta được không?”
Mấy người Tôn Mạn cảm thấy mình có chút quá đáng, dù sao thì các nàng cũng ở đây ăn uống tận hưởng chứ có làm gì cực khổ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận