Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 843: Hôm nay ông trời có gọi ta đi, ta cũng không đi

Chương 843: Hôm nay ông trời có gọi ta đi, ta cũng không đi
“Tô tiên sinh?”
“Tô Bình Nam?”
Sở Hán Văn sững sờ hỏi, trong mắt đầy vẻ không thể tin được. Toàn thân hắn giống như bị rút hết xương, không còn một chút sức sống.
Phi Cơ vỗ vai đối phương, khinh thường nói: “Ta còn tưởng rằng vị anh hùng hảo hán nào đó dám động tới Tô gia, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.”
“Nhớ kỹ lời ta nói.”
Phi Cơ nhìn Sở Hán Văn giống như một đống bùn, cũng không có ý định nói chuyện thêm nữa, quay người gật đầu với Mai Hiểu Âu: “Ta nhớ mặt ngươi rồi, cũng to gan lắm.”
“Phi Cơ ca quá lời rồi.”
Mai Hiểu Âu cười nói: “Ta không hiểu chuyện, cảm ơn Phi Cơ ca giơ cao đánh khẽ.”
Phi Cơ ca và những người khác quay đầu rời đi. Mai Hiểu Âu nhìn Sở Hán Văn ngồi trên mặt đất rất lâu không đứng dậy được, trong đầu khắc sâu cái tên mà nàng chỉ mới nghe được hai lần.
Tô Bình Nam.
Không còn nghi ngờ gì nữa, toàn bộ chuyện này là do một tay người đó sắp xếp và điều khiển. Mai Hiểu Âu tò mò muốn gặp nam nhân đáng sợ có thể khiến một tên hung tợn như Phi Cơ trở nên ngoan ngoãn, và một tên Sở tổng kiêu ngạo trở nên kiêng dè.
Lúc này, nàng không bao giờ ngờ rằng mình sẽ tiếp xúc với cái tên này trong tương lai.

Lúc Sở Hán Văn vẫn còn đang hoang mang ngồi trên máy bay, An mập đã nhận được một cuộc gọi mà hắn không bao giờ nghĩ tới.
Lúc điện thoại reo lên, hắn đang dùng bữa ở trong Thiên Hương Lâu.
Cuối năm đã đến gần, các chủ thầu nhỏ ngày nào cũng phải mời khách. Một là để mượn nợ, hai là để mở đường làm ăn cho năm tới. Đừng nhìn dáng vẻ mỉm cười chất phác trước mặt Tô Bình Nam mà lầm tưởng, trước mặt những người này, hắn xứng đáng là nhân vật chính. Ai cũng biết tên mập luôn cười híp mắt này thực ra là người rất âm hiểm.
Sau khi chào hỏi vài câu, An mập vừa ngồi xuống giữa những lời khen ngợi của các ông chủ nhỏ, mông còn chưa nóng thì điện thoại đã reo lên.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, An mập lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Bây giờ ta nghe thấy chuông điện thoại thì đau đầu, đúng là thân bất do kỷ mà.”
Giọng điệu của An mập giống như đang ám chỉ gì đó. Mấy ông chủ mời khách cũng không dám lớn tiếng, sợ làm mất lòng ông thần tài khó khăn lắm mới mời được đến đây.
“Yên tâm đi.”
An mập xua tay: “Các ngươi nhiệt tình mời ta bao nhiêu lần, ta đều hiểu cả. Hôm nay ông trời có gọi ta đi, ta cũng không đi. Anh em chúng ta không say không về.”
“Được.”
Một ông chủ nhỏ thích nịnh nọt lập tức dẫn đầu reo hò. Bầu không khí lúc này vô cùng sôi nổi.
Ở thời đại này, hai chữ “vả mặt” vẫn chưa được sử dụng, nhưng một màn tiếp theo của An mập chính là ví dụ sinh động nhất cho ý nghĩa của từ này.
An mập híp mắt, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải bấm vào điện thoại để xem số người gọi tới. Có thể dùng bốn chữ kiêu ngạo vênh váo để miêu tả về hắn lúc này.
Nhưng sau đó, vẻ mặt của hắn lập tức đờ đẫn.
“Tô tổng?”
Thân hình mập mạp của hắn thậm chí còn làm đổ mấy dụng cụ pha trà trên bàn tiệc vì đứng lên quá nhanh.
Mấy ông chủ mời khách quay mặt nhìn nhau.
“Đó là nhân vật lớn thế nào, vậy mà có thể khiến An tổng lễ phép như vậy?”
“Có chuyện tìm ngươi. Chưa ăn cơm đúng không? Cùng nhau ăn một bữa đi, gặp mặt rồi nói tiếp.”
Giọng nói của Tô Bình Nam trong điện thoại rất bình thường, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Hay quá, lão An ta đang đói bụng thì ngài gọi điện tới, xem ra ta có lộc ăn rồi.”
Đám người kia sững sờ, ngây ngẩn nhìn một bàn đồ ăn đủ màu sắc.
Tô Bình Nam mỉm cười, hắn biết tên mập này mới bước vào Thiên Hương Lâu: “Đã lâu rồi không được ăn mì canh cá ở Thiên Đô các ngươi, đi ăn một bát được không?”
“Được chứ, ta muốn ăn mì từ lâu rồi. Ngài vừa nhắc đến, ta đã chảy cả nước miếng.”
Vẻ mặt An mập vui mừng.
Hắn là một tên cáo già, đương nhiên biết rõ nơi Tô Bình Nam chọn càng bình thường, thì mối quan hệ giữa hai người càng thân thiết.
Hành động và biểu cảm của những người khác trong bữa tiệc giống hệt nhau. Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn một bàn sơn hào hải vị đang bốc khói, tất cả đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
“Được, được, mười lăm phút nữa ta tới.”
An mập liên tục gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
“Mọi người, ta xin lỗi.”
An mập biến mất với tốc độ kinh người, không còn một chút tăm tích trước khi mấy người kia kịp giữ lại.
“Không phải nói ông trời có gọi đi cũng không đi sao?”
Nhà thầu Trương Thu có tính tình ngay thẳng nhất tỏ vẻ khó hiểu: “Còn việc làm ăn của chúng ta thì sao? Đã đến lúc kết toán rồi, công nhân thì cứ liên tục thúc giục. Chưa kể hôm nay còn tốn một mớ tiền như vậy.”
“Phải đó, bữa này phí tiền rồi. Tô tiên sinh là ai? Nhìn An tổng sợ hãi thế nào kìa.”
Một người khác tiếp lời. Hắn xuất thân từ nông thôn, dẫn vài người bạn đồng hương đến Thiên Đô ra sức làm ăn. Hắn nhìn bàn đồ ăn mà ngày thường không nỡ nhìn, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
“Tô tổng, Tô tổng.”
Lý Đại Tiêu đổ tiền vào nhiều nhất lẩm bẩm một lúc lâu, giọng điệu trở nên trầm thấp: “Câm miệng, ta biết người đó là ai. Có thể dọa cho An tổng sợ hãi như vậy, lại còn mang họ Tô, chỉ có thể là một người.”
“Ai?”
Những người còn lại đồng thanh nói.
“Còn có thể là ai?”
Lý Đại Tiêu chỉ vào tòa nhà cao nhất ở Thiên Đô, hạ thấp giọng nói.
“Tô Bình Nam.”
Mọi người lập tức im bặt, sơn hào hải vị của mình không bằng một bát mì suông của người khác, đây chính là hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận