Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 415: Kiều Phỉ

Chương 415: Kiều Phỉ
"Chủ tịch Lee, vậy chúng ta có thể ký hợp đồng chưa?”
"Được.”
Lee Jay-hyun gật đầu, chỉ vào chỗ cuối trên tài liệu: "Câu hỏi cuối cùng, tại sao bên B trong tài liệu này lại là chi nhánh Cẩm Tú tại Tứ Hải chứ không phải tên của ngươi.”
“Chủ tịch Lee à, bởi vì chúng ta phải đối mặt với tam thúc tiếng tăm lừng lẫy của ngươi là chủ tịch Lee Chang-hi, cho nên ta cần cho người bên dưới đủ lợi ích.”
Đinh Thanh không chút hoang mang lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lee Jay-hyun.
"Vì vậy, ta đặc biệt thành lập một công ty mới với những người nòng cốt bên dưới của ta, tất cả mọi người đều có cổ phần công ty, ta muốn tốt cho tất cả mọi người.”
Tài liệu đưa cho Lee Jay-hyun đã được viết rất rõ ràng, Lee Jay-hyun lật qua vài trang rồi đưa cho luật sư của mình.
Luật sư Lý xem rất nghiêm túc, khoảng vài phút sau gật đầu với Lee Jay-hyun.
Đinh Thanh không chớp mắt nhìn Lee Jay-hyun ký. Hắn biết khoảng cách mình có thể chân chính dung nhập vào tập đoàn Cẩm Tú đáng sợ kia lại tiến gần thêm một bước.

Tô Bình Nam từng mỉm cười yêu cầu Lục Viễn "cưới một người vợ” trong vòng ba tháng.
Sau khi nói xong câu đó, Tô Bình Nam thật sự hành động.
Hắn biết tính tình của Lục Viễn nên nhờ đến Trương Lệ Hoa và Văn Tiểu Địch làm chuyện này.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, tin tức truyền ra rất nhanh trong phạm vi Thiên Nam khiến cho rất nhiều người động tâm tư.
Ngày thường uy thế của Tô Bình Nam quá lớn, nói cười nghiêm túc, những người này đến trước mặt hắn đều run rẩy, muốn khen ngợi vài câu cũng không dám mở miệng chứ đừng nói chi đến ý nghĩ làm quen gì khác.
Lục Viễn là ai?
Là đại quản gia của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú đó, người rất được Tô Bình Nam tin tưởng.
Dựa theo cách nói thời xưa thì đó chính là đại nội tổng quản dưới một người trên vạn người.
Lấy người như vậy chẳng khác nào bước vào trung tâm của giới xã giao tập đoàn Cẩm Tú.
Và giới xã giao của Tô Bình Nam đại diện cho điều gì? Người Thiên Nam biết rõ phú quý ẩn chứa trong đó.
Hơn nữa Lục Viễn còn có một ưu điểm lớn nhất.
Hắn là người tứ cố vô thân.
Ba mẹ đã qua đời hết, hắn cũng không có anh chị em nào. Miễn là việc này trở thành sự thật thì chắc chắn người vợ mà hắn lấy về sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích.
Hai điểm này được người có tâm phân tích, ừm, động tĩnh cũng hơi lớn.
Mấy người bên cạnh Tô Bình Nam đều khó gần, Lục Viễn cũng không ngoại lệ.
Bảo vệ đã được dặn nên không ai dám quấy rầy Lục Viễn, như vậy Trương Lệ Hoa và Văn Tiểu Địch tự nhiên trở thành mục tiêu của những người này.
Trương Lệ Hoa còn đỡ hơn một chút, tuổi đã lớn nên không có quá nhiều người tìm nàng, nhưng còn Văn Tiểu Địch thì không chịu nổi phiền phức.
Có một lần Văn Tiểu Địch không ngại phiền gọi điện thoại cho Tô Bình Nam, sau khi báo cáo chính sự xong thì nhịn không được hỏi:
"Tô tổng à, ngươi đừng nhúng tay vào đại sự nhân sinh của Lục Viễn có được không? Bây giờ ta sắp trở thành bà mối chuyên nghiệp rồi. Hiện tại đừng nói là người của công ty, ngay cả những người thân đại bác bắn không tới của ta cũng đang quanh co lòng vòng muốn ta giới thiệu cho hắn.”
Tiểu nha đầu tuôn ra một đống lời oán thán, xem ra mấy ngày nay quả thật nàng đã bị làm phiền nhiều lắm rồi.
Tô Bình Nam rất kiên nhẫn nghe xong, sau đó nghiêm túc nói: "A Viễn cô đơn một mình nên hiện tại tâm tư đều đặt ở Cẩm Tú, vì vậy rất nhiều lúc hắn dễ dàng hành động cực đoan, cho nên phải tìm cho hắn một vướng bận...”
Lời nói trong điện thoại của Tô Bình Nam có hơi mơ hồ nhưng Văn Tiểu Địch thông minh lập tức hiểu được Tô Bình Nam đang lo lắng cái gì.
Nguyên nhân gốc rễ nằm trong phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú.
Tính cách cứng rắn thiết huyết của Tô Bình Nam đã dung nhập vào trong máu của Cẩm Tú, rất nhiều lúc cách làm của tập đoàn Cẩm Tú quá mức máu lạnh vô tình. Lục Viễn đã không có vướng bận gì, hơn nữa hắn còn bị Tô Bình Nam khuất phục, làm việc cũng không cố kỵ cái gì. Đây là điều mà Tô Bình Nam không muốn nhìn thấy.
Tô Bình Nam ở đầu dây điện thoại bên kia tiếp tục nói: "A Viễn vì Cẩm Tú đầu rơi máu chảy, ta phải bảo vệ hắn một đời bình an phú quý.”
Văn Tiểu Địch im lặng vài phút, giọng cũng trở nên dịu dàng ngọt ngào: "Ta thật sự hiểu rồi.”

Quán bar ZT đã đổi chủ nhưng bài hát mở cửa sẽ luôn luôn là Casablanca.
Kiều Phỉ là một nữ nhân rất tinh tế với mái tóc chải thẳng qua tai, mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh nhạt và quần tây mỏng cùng màu, khiến toàn bộ dáng người của nàng trông mảnh mai hơn.
Thiên Đô là một thành phố ngư long hỗn tạp nhưng có trật tự, Kiều Phỉ thích thành phố này.
Nàng đã ở đây suốt một tháng.
Mỗi khi đêm đến, Kiều Phỉ sẽ đi vào quán bar tên là ZT này, uống một vài ly rượu vang, nheo mắt đốt một điếu thuốc và tận hưởng một trong những khoảnh khắc yên tĩnh trong ngày.
Môi trường quán bar rất tốt, rượu cũng rất ngon, hơn nữa không có những tên nghiện rượu gây rối và các loại chuyện lộn xộn phổ biến như ở các quán bar khác, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm.
Kiều Phỉ nghe người ta nói về gốc gác của quán bar này. Đó là sản nghiệp của tô Bình Nam, nhân vật nổi tiếng nhất Thiên Nam.
Kiều Phỉ lắc lắc ly, gõ bàn. Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới.
"Martini?”
Nhân viên phục vụ nhỏ giọng hỏi.
Trong một tháng gần đây, mỗi ngày nữ nhân này đều tới, nhiều nhân viên phục vụ đã quen thuộc với loại rượu mà nàng uống.
"Không, ta muốn đi lên hát một bài.”
Kiều Phỉ mỉm cười, nhướng mày nói: “Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, ta muốn hát một bài hát.”
Cánh cửa ZT mở ra.
Bốn năm nam tử vây quanh Lục Viễn vẻ mặt buồn bực đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận