Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2715

Chương 2715Chương 2715
Tầm mắt quyết định độ cao.
Khi đa số người Hạ quốc còn đang vật lộn vì cơm no áo ấm, không có mấy ai cho rằng việc buôn bán một chiếc áo hay túi xách giá mấy trăm, thậm chí hơn một nghìn đô la Mỹ có thể kiếm bộn tiền.
Nhưng Trần Lưu Ly lại nhận ra, thậm chí dã tâm của hắn là giành được quyền đại lý đa số xa xỉ phẩm đẳng cấp thế giới tại Hạ quốc. Dù sao Bạch Tướng Nhân vẫn luôn kiếm tiền từ thị trường cao cấp, bọn hắn hiểu rõ hơn ai hết lợi nhuận từ xa xỉ phẩm lớn cỡ nào.
Lấy một chuyện trên giang hồ làm ví dụ.
Trong thế giới ngâm Thượng Hải, đánh gấy một cái chân của người khác phải đền bao nhiêu tiên?
Nói ra có lẽ hơi khó tin.
Một nghìn tệ.
Một chiếc túi xách phiên bản giới hạn của LV thì sao?
Tây Môn cười nhẹ, cũng nhỏ giọng đáp lại: Bạch Tướng Nhân làm mưa làm gió ở Quản thành, có qua có lại mới toại lòng nhau. Các ngươi dám làm mùng một thì chúng ta dám làm mười lăm. Giá Thế Đường chưa bao giờ sợ bất kỳ ai."
Thế giới chân thực và kỳ lạ như vậy đấy. ...
"Ta không cần ngươi tin tưởng ánh mắt của mình. Chắc hẳn ông chủ Tây Môn vẫn chưa quên quy tắc của hai nhà chúng ta. Nếu ngươi gây rối, hôm nay ta sẽ không để cho ngươi thuận lợi rời khỏi bữa tiệc này." Trước ống kính, Trân Lưu Ly vẫn giữ nụ cười lịch sự, thậm chí còn chủ động chìa tay chào hỏi, nhưng lời nói khẽ lại trái ngược với biểu cảm.
Khi một chiếc xe Cadillac xuất hiện trước thảm đỏ của bữa tiệc, Tây Môn để tóc dài mặc đồ trắng lập tức thu hút ống kính của tất cả cánh truyền thông. Sau khi mỉm cười chào hỏi mấy phóng viên quen biết, nhân vật lớn là một trong bốn người đứng đầu Giá Thế Đường này không tiến vào bữa tiệc ngay, mà đi thẳng tới trước mặt Trần Lưu Ly.
"Mọi người đều nói Trần tổng rất tinh mắt, trước giờ ta không tin."
"Ngụy Thái Tuế đã chết."
Một nghìn hai trăm tệ.
Tựa như hiện tại.
Phóng viên và truyền thông có mặt ở đây không có ai biết khung cảnh mãn nhãn trước mắt là mở màn cho hai thế lực chính thức trở mặt với nhau.......
Mạch nước ngầm vĩnh viễn nằm dưới mặt biển phẳng lặng, dù cho nó sôi trào mãnh liệt cỡ nào.
Hai nam nhân anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn đứng song song trước ống kính truyền thông, ánh đèn flash nhấp nháy, âm thanh tiếng màn chập vang lên.
"Không cần, cho dù Giá Thế Đường đến gây rối cũng không dùng thủ đoạn giang hồ. Hiện tại địa vị của Tây Môn trong xã hội rất cao, hắn sẽ không dùng thủ đoạn bạo lực trực tiếp, nhất định chỉ ngầm giở trò, ngươi có đi theo cũng vô dụng.
"Trần tổng, có cần ta đi theo không?” Tào Như Ưng khác Ngụy Thái Tuế, hắn chưa bao giờ gọi Trần Lưu Ly là đại ca mà vẫn luôn gọi là Trần tổng. Từ điểm này có thể thấy người này tuy chịu phục chuyện Trần Lưu Ly đã thống nhất Bạch Tướng Nhân, nhưng tuyệt đối không trung thành bằng Ngụy Thái Tuế.
Tây Môn được mấy thuộc hạ vây quanh, đi thẳng vào trong hội trường. Mà sắc mặt của Tào Như Ưng vô cùng lạnh lẽo.
Trần Lưu Ly lắc đầu từ chối đề nghị của Tào Như Ưng: "Mọi người không phải gã nhà quê Thiên Nam kia, hơi tí là làm mấy chuyện đổ máu không ra gì."
Thời gian này là giai đoạn văn hóa Âu Mỹ xâm nhập thị trường Hạ quốc. Dưới sự dày công tô vẽ của đối phương, phương Tây đại diện cho tự do và văn minh, đại diện cho cuộc sống đáng ao ước.
Đừng nói là giang hồ, hiện tại giới kinh doanh toàn Hạ quốc không có ai dám phủ nhận tài sản của tập đoàn Cẩm Tú, mọi người đều biết Tô Bình Nam có tiền, hơn nữa có rất nhiều tiền.
Nói một cách công bằng, cả Giá Thế Đường lẫn Bạch Tướng Nhân đều cho rằng Cẩm Tú nhà quê là có nguyên nhân.
Đây là cái tên Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân gọi con hổ Cẩm Tú Thiên Nam kia.
Nhưng có tiên không có nghĩa là có gu thẩm mỹ, lại càng không có nghĩa là có tố chất.
Gã nhà quê.
Tất cả những người giàu có ra sức đua đòi mọi thứ của phương Tây cũng không có gì lạ.
Lấy bữa tiệc hôm nay làm ví dụ.
Tất cả được chuẩn bị kỹ càng cực kỳ giống bữa tiệc đẳng cấp của phương Tây trong phim.
Sàn nhà lát đá hoa gần như có thể phản chiếu quần lót của nữ nhân, bóng loáng như mới. Nam nhân mặc vest thắt cà vạt, nữ nhân mặc lễ phục dạ hội, cổ áo hình chữ V khoét sâu đến độ đủ bị làm mờ trong các bộ phim ở hai chục năm sau.
Nhóm nhân viên phục vụ bưng các loại rượu vang đi qua đi lại trong đám người tự xưng là tinh anh trong xã hội thượng lưu.
Bọn hắn bàn chuyện làm ăn.
Làm ăn tất nhiên phải bàn bạc thương lượng.
Thượng Hải là nơi bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất bởi văn hóa phương Tây, vô số người đổ xô đến. Ai nấy đều cảm thấy nơi này mới phù hợp với tiền tài và gu thẩm mỹ của mình. Tất nhiên Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân cũng không ngoại lệ.
Tô Bình Nam thì sao?
Trần Lưu Ly đã bỏ ra rất nhiêu thời gian và công sức điều tra Tiểu Hồng Bào Thiên Nam.
Kết luận đưa ra khiến hắn khó tin.
Mọi thông tin đều nói người này ru rú trong nhà, không háo sắc, thích khoe khoang, thậm chí rất ít ra ngoài tham dự các bữa tiệc, yên tĩnh không giống một kiêu hùng giang hồ.
Điều khiến Trần Lưu Ly khó tin nhất là người này không chỉ sống như nhà tu khổ hạnh, mà thỉnh thoảng lộ diện bên ngoài phần lớn thời gian đều đến một tiệm mì nhỏ ở Thiên Đô!
Ăn bún cá bảy tệ!
Không phải nhà quê thì là gì? Đại gia bạc tỷ chen chúc với đám người cùng khổ cũng thôi đi, đằng này còn ăn thực phẩm rẻ tiền như vậy, bản chất chính là một kẻ nhà quê!
Trong suy nghĩ của Bạch Tướng Nhân và Giá Thế Đường uống cà phê, nghe Opera, đeo kính gọng vàng, đây mới là định vị chính xác về tập đoàn Cẩm Tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận