Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1826. Lạnh sống lưng



Chương 1826. Lạnh sống lưng




Khoảng cách giữa thôn Dương Gia và thôn Trần Gia là một ngọn núi. Mười hai mươi năm trước, hai thôn thường xuyên đánh nhau về vấn đề gia tộc.
Nói là chuyện gia tộc, thực ra chỉ là gia súc của thôn Dương Gia sang đất thôn Trần Gia ăn cỏ, hoặc con nít của thôn Trần Gia sang hái trộm cây ăn quả của thôn Dương Gia.
Đánh mãi cũng không phải cách.
Thế là xã quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong. Bọn hắn phái người phân chia ranh giới hai thôn. Khi đó điều kiện thăm dò không tốt, cộng thêm tất cả đều là rừng thiêng nước độc. Không ai tranh luận có bao nhiêu ngọn núi, tự nhiên sau khi ước lượng sơ bộ thì hết thảy đều ổn.
Lúc đó tất cả mọi người đều đồng ý.
Sau khi cải cách mở cửa, mọi thứ đã thay đổi.
Những ngọn núi đá vốn chẳng đáng giá bao nhiêu, thậm chí còn bị người ta ghét bỏ bỗng chốc trở thành một mỏ vàng có thể hái ra tiền. Cho dù tiếng máy gầm rú khiến gà mái không thể đẻ trứng, nhưng vàng thật bạc trắng cũng đủ để xóa sạch điều này.
thôn Dương Gia cho rằng những ngọn núi đó thuộc về thôn của mình. Tập đoàn Cẩm Tú nên nộp phí nhận thầu cho bọn hắn.
Nhưng người của thôn Trần Gia tất nhiên không chịu.
Rừng thiêng nước độc tạo ra điêu dân.
thôn Dương Gia cũng không chịu thua. Bọn hắn phá hỏng mấy con đường trước nhà máy gia công đá, thậm chí còn thể hiện mặt lưu manh của mình.
Lúc đó, tập đoàn Cẩm Tú đang trong giai đoạn cất bước quan trọng, làm việc luôn cấp tiến tàn nhẫn. Làm sao Tô Bình Nam vốn hung ác có thể nhịn được tình huống này?
Muốn chơi đúng không?
Sau khi trao đổi mấy lần không có kết quả, Tô Bình Nam đã cho đối phương biết ai mới là tổ tông của bạo lực.
Cuốc, rìu, búa, rựa bay loạn xạ.
Sau hai trận ác chiến, người thôn Dương Gia biến thành dê mềm. Dương Đại Hải cũng bị đánh gãy một chân, phải chữa trị một thời gian.
Nhưng thái độ khiêm tốn của Cẩm Tú mấy năm qua khiến cho tâm trạng bình tĩnh của Dương Đại Hải một lần nữa trở nên gợn sóng. Quan trọng nhất, tinh thần của hắn đã được thúc đẩy bởi chiến dịch chống tội phạm được công khai.
Dương Đại Hải có chút sợ hãi hỏi thăm sinh viên đại học duy nhất trong thôn.
Kết quả, sinh viên đại học hạng ba trong đầu đầy chủ nghĩa giáo điều chưa bao giờ thấy được sự tàn nhẫn của Cẩm Tú đã đưa ra phân tích của mình.
“Đứa trẻ khóc sẽ được cho bú.”
Vị sinh viên kia nói năng hùng hồn: “Kiện. Bọn hắn không chịu được tội danh dùng bạo lực đả thương người khác. Trong tình huống quan trọng này, Tiểu Hồng Bào không lật nổi sóng gió gì đâu. Có lẽ Đại Hải thúc sẽ nhận được ít tiền bồi thường.”
Tiền bồi thường?
Dương Đại Hải hám lợi quyết định vớt một khoản, nhưng vị sinh viên nửa vời kia đã đưa ra một chủ ý khác.
“Ngươi đừng đến thôn hay thị trấn, vô dụng thôi. Ngươi phải đến chính quyền của Thiên Đô. Chỉ có như vậy, tập đoàn Cẩm Tú mới sợ ngươi. Thôn chúng ta mới có thể lấy lại khoản nhận thầu, còn ngươi thì lấy được tiền bồi thường.”
Thế mới có cảnh tượng kêu oan như thế này.

Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú.
Dương Tiểu Dương cùng với một số nhân viên đứng ở cổng chờ sân bay. Trong đầu nữ nhân chỉ toàn là cái tên này.
Nàng chải tóc mái bằng và tháo cặp kính gọng đen, khoác thêm bộ vest công sở slim-fit màu be khiến nàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ trong mười phút, nữ hài đã từ chối bảy tám nam nhân tự nhận mình có mị lực.
Sự hiểu biết của Dương Tiểu Dương về tập đoàn Cẩm Tú chỉ giới hạn ở những con số trên tài khoản của hai công ty trong báo cáo tài chính.
Nàng biết tập đoàn Cẩm Tú là một tập đoàn tư nhân khổng lồ đa ngành, nhưng đây không phải là điều nàng tò mò.
Dương Tiểu Dương hiếu kỳ rốt cuộc là nam nhân như thế nào mới có thể khiến cho Mạnh tổng không gì làm không được trong suy nghĩ của nàng bồn chồn đến như thế.
“Nho nhã? Ăn nói thú vị? Học thức uyên bác nhưng không hiểu phong tình?”
Dương Tiểu Dương suy nghĩ miên man.
Dù sao Mạnh tổng chỉ dùng từ người gỗ để diễn tả đối phương. Dương Tiểu Dương không có quá nhiều manh mối để phân tích hình ảnh nam nhân, chỉ có thể sử dụng những hình ảnh tao nhã đó trong đầu mà thôi.
Khi nàng nhìn đồng hồ lần thứ sáu, đoàn người Tô Bình Nam mới bước ra.
Lật đổ.
Làm sao nam nhân như vậy lại là người gỗ được? Hắn rõ ràng là một con kền kền đang đi săn.
Ánh mắt dọa người.
Đây là cảm giác duy nhất của Dương Tiểu Dương khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Bình Nam.

Ở một thời không khác, mười mấy năm sau có từ “đánh máu gà” (hay còn gọi là liệu pháp máu gà) rất thịnh hành.
Giáo dục “đánh máu gà” là gì?
Chính là liều mạng “đánh máu gà” cho con cái. Cha mẹ hi vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng, những đứa trẻ từ nhỏ đã tiếp nhận vô số nền giáo dục chất lượng.
Có lẽ mô hình này không giúp ích nhiều cho cuộc sống của trẻ em trong thời đại quá hướng nội ở mười hay hai mươi năm tới, nhưng nó là một nền giáo dục ưu tú toàn diện trong giai đoạn này.
Vào đầu thế kỷ, một đứa trẻ được nuôi dạy theo cách này chỉ có một từ.
Tài năng xuất chúng.
Dương Tiểu Dương có ba mẹ đều là giáo sư là một ví dụ thành công như thế.
Nàng luôn luôn xuất sắc, tất cả những gì nàng tiếp xúc đều là mặt tươi sáng của xã hội. Mặc dù sau khi đi làm, nàng đã gặp phải một chút đen tối ở nơi làm việc, cũng cảm thấy xã hội thật tàn nhẫn.
Nhưng trong thâm tâm, nữ nhân vẫn thuộc nhóm thiếu nữ mơ mộng. Nàng cho rằng người xứng đôi vừa lứa với Mạnh tổng nhất định phải là doanh nhân có khí chất quý tộc, là quý ông khiêm tốn, nhẹ nhàng tao nhã, hơn nữa còn có sự lãng mạn của một nhà thơ vĩ đại. Đây mới là nam nhân hoàn mỹ.
Đáng tiếc hiện thực rất tàn khốc.
Tô Bình Nam trước mặt nàng chẳng những âm trầm, không hề nở nụ cười, đám nhân viên đi theo hắn người nào cũng cường tráng và lạnh lùng như một cái tủ cấp đông.
Đúng vậy, là loại tủ lạnh cấp đông thường thấy trong container xuất nhập khẩu. Nữ hài cảm thấy phép so sánh của mình không sai chút nào.
Những người này có khí thế khiến cho Dương Tiểu Dương lạnh cả sống lưng. Hết chương 1826.



Bạn cần đăng nhập để bình luận