Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 730: Ta cần phải xứng đáng với đồng phục cảnh sát của mình

Chương 730: Ta cần phải xứng đáng với đồng phục cảnh sát của mình
“Hôm nay nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau dùng bữa.”
Buổi sáng, cuộc điện thoại của Hồ Tư Tư khiến cho gương mặt râu ria xồm xoàm của Hồ Quốc Khôn tràn ngập nụ cười cả một buổi sáng, cũng làm cho những người bên dưới không khỏi thì thầm.
Hôm nay lão đại mặt đen nổi điên gì vậy?
“Hôm nay ta có việc, các ngươi có thể tan làm sớm.”
Sau khi nhắn lại, Hồ Quốc Khôn phớt lờ những lời hỏi thăm của người khác, vội vàng rời đi. Điều này khiến nhiều người bàn tán, cho rằng có chuyện trọng đại đã xảy ra.
Biết con gái không thích vẻ ngoài luộm thuộm của mình, Hồ Quốc Khôn đã đặc biệt đi cắt tỉa tóc trước, cạo râu sạch sẽ, chờ ở quán cơm đã định trước cả giờ hẹn.
Chiến tranh lạnh giữa hai người không phải ngày một ngày hai. Cái chết của người yêu thương là vết thương không thể hàn gắn và là khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người. Nói thật, hắn đã mặc cảm suốt mấy năm nay. Sau khi vợ mất, hắn lại càng bận rộn với công việc hơn. Trong đó không tránh khỏi nguyên nhân không dám đối mặt với con gái.
Đặc biệt là ánh mắt con gái nhìn hắn, nỗi uất hận và cảm giác tội lỗi trong lòng khiến Hồ Quốc Khôn, người không hề thay đổi sắc mặt khi đối mặt với những tên xã hội đen hung ác nhất phải chạy trối chết.
Nguyên nhân khiến vợ của hắn xảy ra chuyện bởi vì quá mệt.
Hồ Quốc Khôn ngày nào cũng bận bịu công việc ít khi ở nhà. Năm đó, mẹ vợ hắn bị bệnh hiểm nghèo. Vừa phải chăm sóc mẹ bệnh nặng vừa phải chăm sóc con gái còn nhỏ, vợ của hắn đã ngủ quên khi lái xe trên đường vào ban đêm, ngã xuống đường ống thoát nước do công trình dự án thoát nước của thành phố đào.
Khi mọi người tìm thấy thì thi thể của vợ hắn đã hoàn toàn lạnh buốt. Lúc đó hắn vẫn đang ở Liêu Đông vì một vụ trọng án, một tuần sau hắn mới nhận được hung tin.
Thời đại đó, phương tiện giao thông không tiện. Khi hắn về đến nhà, người cũng đã hạ táng. Đây cũng chính là điều khiến cho Hồ Tư Tư tức giận nhất.

“Đến từ lúc nào vậy?”
Giọng nói thanh thúy của Hồ Tư Tư vang lên bên tai Hồ Quốc Khôn. Nam nhân ngẩng đầu lên, phát hiện đứa con gái một năm không gặp đã hoàn toàn không giống hình dáng trong trí nhớ của hắn.
Một bộ quần áo công sở chỉnh tề và nét mặt bớt sự ngây ngô cho thấy con gái của hắn đã trưởng thành.
“Ta vừa mới đến thôi. Ngươi mau ngồi đi, hôm nay bên ngoài lạnh lắm, ngươi có cần uống ly nước nóng không?”
Hồ Quốc Khôn có vẻ hơi vụng về. Nhìn thấy con gái mỉm cười, cũng không còn thái độ lạnh băng như trước, cho dù nàng không gọi tiếng ba, hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hồ Tư Tư ưu nhã ngồi xuống, thành thạo gọi món ăn, sau đó nhìn ba của mình: “Ta muốn nhờ ngươi một chuyện.”
Hồ Tư Tư lên tiếng. Nàng còn chưa kịp nói ra chuyện gì, Hồ Quốc Khôn đã liên tục gật đầu: “Đừng nói một chuyện, mười chuyện ta cũng đều đáp ứng ngươi.”
“Thật ra chuyện của Cẩm Tú chỉ là hiểu lầm, ngươi đừng để ý, coi như ngươi vì đứa con gái này mà làm một chuyện đi.”
Giọng nói của Hồ Tư Tư không lớn nhưng lại như tiếng sấm bên tai Hồ Quốc Khôn. Người luôn trầm ổn như hắn lại có chút thất thần hiếm thấy, ngay cả động tác rót nước cũng ngừng lại giữa không trung, nước từ trong ly tràn ra ngoài, thuận theo mặt bàn chảy xuống mặt đất.
“Hồ nháo.”
Lấy lại tinh thần, Hồ Quốc Khôn cố gắng kiềm chế cơn giận, nhìn nét mặt chờ đợi của con gái, nhất thời bờ môi của hắn có chút trắng bệch và run rẩy: “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Hơn nữa, tại sao ngươi lại có liên quan đến bọn hắn?”
Lúc này, lần đầu tiên Hồ Quốc Khôn sinh ra sợ hãi đối với tập đoàn Cẩm Tú chưa từng gặp mặt. Là một điều tra viên tội phạm đầy kinh nghiệm, tâm tư của hắn đủ kín đáo.
Tại sao đối phương biết hắn đang điều tra bọn họ? Tại sao lại kéo con gái của hắn vào?
Bọn hắn còn biết cái gì? Còn muốn làm cái gì nữa…
Đủ loại suy nghĩ khiến Hồ Quốc Khôn có chút thất thần.
“Ba, qua mấy năm nữa ngươi phải nghỉ hưu rồi.”
Hồ Tư Tư nói ra chuyện mà Hồ Quốc Khôn nghe xong phải cảm thấy rất vui mới đúng: “Ngươi không suy nghĩ cho ngươi thì cũng suy nghĩ cho ta một chút. Huống chi bọn hắn cũng không làm chuyện gì khác người.”
“Không làm thì bọn hắn sợ cái gì? Có phải bọn hắn uy hiếp ngươi, hay là ngươi đã nhận chỗ tốt gì của bọn hắn? Nếu có, ngươi trả lại cho bọn hắn. Còn nếu bọn hắn uy hiếp ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, không cần phải sợ.”
Hồ Tư Tư lắc đầu: “Không có, bọn hắn chẳng cho ta chỗ tốt gì, cũng không làm bất cứ chuyện gì mà ngươi cho rằng là phạm pháp đối với ta.”
Hồ Quốc Khôn nhìn con gái cả nửa ngày, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu.
“Tư Tư, thật xin lỗi. Ta không thể đồng ý với ngươi. Ta cần phải xứng đáng với đồng phục cảnh sát của mình.”
“Vậy ngươi có cảm thấy có lỗi với ta? Có lỗi với mẹ của ta hay không?” Lời nói của Hồ Tư Tư giống như đao, từ từ đâm thẳng vào tim gan của Hồ Quốc Khôn.
Hai bên cuối cùng vẫn tan rã trong không vui.
Nhìn ánh mắt oán hận và tuyệt vọng của con gái khi rời đi, đột nhiên Hồ Quốc Khôn có chút dao động. Hắn há miệng, nhưng ngay lập tức sự kiên định được giữ vững mấy chục năm đã khiến hắn từ bỏ ý định gọi con gái lại.

“Nam ca, đối phương không đồng ý.”
Tiểu Trang nhận được câu trả lời của Hồ Tư Tư liền gọi cho Tô Bình Nam. Hắn và Tô Bình Nam đều là loại người vững tâm như sắt, đối với ánh mắt khẩn cầu và tuyệt vọng khi Hồ Tư Tư tìm đến cửa tất nhiên nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng, đây chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch mà thôi.
“Cũng không khác dự đoán cho lắm. Đối với loại người này, từ trước đến nay ta chỉ kính nể, nhưng không hề thích.”
Sau khi xử lý xong một đống chỉ thị từ trong nước, Tô Bình Nam xoa huyệt Thái Dương có chút đau, vừa cười vừa nói.
“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn đều không có quy luật, nhưng không thể nào mấy ngày không về nhà. Giao thông ở đường Nam Khẩu cũng không được tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận