Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1193 - Xem ai chết trước



Chương 1193 - Xem ai chết trước




Chương 1193: Xem ai chết trước
Khoảnh khắc hắn cất bước, cửa kính của quán trà vỡ vụn kèm theo tiếng gầm rú của ô tô.
Một chiếc xe địa hình hiệu Toyota màu trắng đâm thẳng vào.
Ngay lúc mọi người thất thần, cửa xe mở ra, bốn nam nhân đồng thời nhảy xuống xe, đồng loạt hành động, sau đó tiếng súng đột nhiên vang lên.
Nam nhân trung niên gần như lập tức hét lên the thé.
Tuy nhiên, đám nam nhân kia dường như có mục đích của mình. Bọn hắn nhẹ nhàng vòng qua nam nhân trung niên, bắn Hôi Cẩu một giây trước còn phách lối không coi ai ra gì thành cái sàng.
Hôi Cẩu không dám tin mình cứ thế chết đi. Khi ngửa mặt lên trời ngã xuống, thậm chí hai cánh tay của hắn còn cào cấu vào hư không, nhưng cái gì cũng không bắt được.
Mười tên đàn em bên dưới cũng chẳng có ý định phản kích, người nào cũng ôm đầu chạy trối chết.
“Là lúc này đấy.”
Bên ngoài đã loạn thành một bầy. Để Diệu Dương trong xe nói với lão Miêu đang lái xe: “Xuống xe đi.”
Lão Miêu gật đầu, hít sâu một hơi rồi mở cửa xe nhảy xuống, kêu lên một tiếng: “Ma La Bính không có ở đây, đi thôi.”
Bốn nam nhân ngoan ngoãn lui về phía sau, đồng thời súng trong tay còn phun ra lửa, ép mọi người ngoan ngoãn bò trên mặt đất rồi mới nhảy lên xe lái đi.
Năm phút sau, đám đàn em còn chưa tỉnh hồn mới thận trọng từ dưới đất bò dậy, nhìn Hôi Cẩu đã không còn thở nằm trên mặt đất, không khỏi hít sâu một hơi.
Hôi Cẩu là đệ nhất đả tử của Ma La Bính, hơn nữa còn đi theo Ma La Bính tròn mười lăm năm, có thể nói là trung thành tuyệt đối. Hắn vừa chết, Ma La Bính nhất định phát cuồng.
“Làm sao bây giờ?”
Một tên đàn em nhìn những người còn lại.
“Chúng ta đi mau, cớm sẽ đến ngay bây giờ. Sau đó thông báo cho Bính ca, Băng Nha Câu đã ra tay.”
Đám người còn lại ném cho ông chủ quán trà mặt như màu đất một đống tiền rồi ôm lấy thi thể của Hôi Cẩu rời đi.

“Đi đâu đây?”
Trình độ lái xe của lão Miêu không tệ. Sau bảy quẹo tám rẽ, hắn dừng xe ở ven đường, lên tiếng nói: “Ta đã làm xong rồi. Các ngươi nên thực hiện lời hứa. Không thì các ngươi diệt khẩu ngay lập tức.”
Nói xong, nam nhân nhắm mắt lại.
Không phải là hắn không nghĩ đến bước này. Đám người kia rõ ràng đều là tay giết người chuyên nghiệp, nhưng từ đầu đến cuối lại không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
“Đây là thứ ngươi nên có.”
Để Diệu Dương mỉm cười, ném cái túi xách đã chuẩn bị trước cho lão Miêu, vừa cười vừa nói: “Có cần kiếm thêm nữa không?”
“Kiếm như thế nào?”
Sau khi nhìn thấy số tiền, lão Miêu mới thở phào một hơi.
Những người kia xác thực không lừa hắn. Nếu đã quyết định giết hắn, đối phương không cần phải chuẩn bị tiền mặt, chỉ vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.
“Nghe nói bên dưới Băng Nha Câu có một đàn em rất thông minh tên Tiểu Mật? Hắn ở đâu?”
Lão Miêu quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin đám người Để Diệu Dương: “Hôi Cẩu chết rồi, các ngươi không muốn qua cửa Hào Giang sao?”
“Nhớ kỹ, chúng ta là dân xã hội đen.”
Để Diệu Dương mỉm cười, ánh mắt như ma đầu nhìn lão Miêu: “Còn các ngươi chỉ là ngụy binh, sợ cái gì chứ?”
Sự khác biệt về văn hóa khiến lão Miêu không thể nghe ra sự giễu cợt trong giọng điệu của Để Diệu Dương: “Ma La Bính chắc chắn đã nhận được tin báo, phản công với tốc độ nhanh kinh người. Chưa đến hai chục phút, khắp nơi ở Hào Giang sẽ toàn là người của hắn. Các ngươi giết thêm Liêu ca, các ngươi khẳng định chúng ta có thể rời khỏi?”
“Hai mươi phút?”
Để Diệu Dương ung dung trả lời: “Đủ rồi.”

“Ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Ma La Bính tướng ngũ đoản, gương mặt dữ tợn. Để che giấu hung tướng của mình, hắn còn cố ý đeo một cặp kính gọng vàng. Cho dù là vậy, trông hắn cũng chẳng thêm được mấy phần nho nhã, ngược lại còn tăng thêm mấy phần xảo trá.
“Hôi Cẩu ca chết rồi, do Băng Nha Câu làm.”
Lão Miêu xuất hiện khiến tất cả những người chứng kiến đều không khỏi hoài nghi, gần như trăm miệng một lời trả lời: “Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
Ma La Bính dữ tợn nói: “Khó trách ngay từ đầu hắn lại để cho đám người A Chiến dẫn đội. Nghe thì có vẻ hay, thì ra là có chủ ý này.”
“Ý của ngươi là?”
Lý sư gia ở bên cạnh rót cho Ma La Bính một tách trà, lên tiếng hỏi.
“Ta vào ngành sớm hơn hắn, tiền của ta nhiều hơn hắn, người của ta đông hơn hắn, cho nên hắn đã động tâm tư.”
Ma La Bính đã thật sự nổi giận: “Hắn biết muốn đánh chìm ta nhất định phải mượn tay của Tư Đồ Ngọc Liên điều người của ta ra ngoài.”
“Nàng không đến mức bất công như vậy.”
Lý sư gia im lặng một lát rồi nói: “Tình hình bây giờ cho thấy có thế lực bên ngoài muốn chen chân vào ngành cờ bạc, muốn chúng ta nội đấu?”
“Ta ngã xuống, Hào Giang chính là thiên hạ của Băng Nha Câu. Có được một phần trong đó còn tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Một con thuyền đánh bạc làm sao bằng một thành phố chứ?”
“Không phải là không có khả năng này. Đại tỷ và Băng Nha Câu qua lại rất gần.”
Lý sư gia gật đầu: “Không thể cho hắn cơ hội này được, nhưng Hôi Cẩu vừa chết, A Chiến và A Nhân không có mặt ở đây. Chúng ta không có người đắc lực có thể giúp đỡ.”
“Chúng ta có rất nhiều người, cứ đánh với hắn thôi.”
Ma La Bính mỉm cười nói: “Hắn có thể ra tay xử lý chó điên, vì sao ta không thể cho người bẻ răng con ngựa đầu đàn của hắn chứ?”
Đứng dậy, Ma La Bính dẫm đầu mẩu thuốc lá dưới chân: “Gọi người làm việc, quét sạch hiện trường giết người!”
Nam nhân giống như hổ điên: “Muốn làm thì phải làm cho lớn. Xem ai chết trước.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận