Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 354: Ta cho rằng ngươi đáng giá

Chương 354: Ta cho rằng ngươi đáng giá
Dứt lời, nàng cung kính đưa cho Tô Bình Nam một bản tài liệu chuyển nhượng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tô Bình Nam ngạc nhiên nhận lấy rồi lật xem vài trang. Không ngờ đó lại là đơn chuyển nhượng hội sở dưới danh nghĩa Lâm Di và cổ phần công ty điều chế thuốc tư nhân của nàng.
Tài liệu đã viết xong, chỗ trống duy nhất là bên chuyển nhượng và số tiền chuyển nhượng.
Tô Bình Nam ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nữ nhân này. Lần đầu tiên hắn sinh lòng kính nể sự tàn nhẫn của Lâm Di, một khi đặt cược là cược hoàn toàn, không để lại đường lui cho bản thân.
Lâm Di suy nghĩ rất rõ ràng, nàng muốn lên nắm quyền, nhưng chỉ có một ý tưởng, hoàn toàn không đủ vốn. Bất kỳ ai dám nhúng tay vào việc kinh doanh này chắc chắn đều là cường hào một phương, sao có thể cho phép một nữ nhân có vòng xã giao và sản nghiệp riêng quản lý tất cả thay hắn được cơ chứ?
Đây là công đầu, cũng là một cuộc khảo nghiệm. Nàng muốn xem hào khí của Tô Bình Nam. Chip đã đẩy ra, bài đã lật, Lâm Di đang đợi kết quả của vụ cá cược này.

Lâm Di đang thấp thỏm chờ đợi, Tôn Mạn cũng đang khốn khổ học tập bắt chước.
Câu trả lời của Tôn Mạn khiến Trần Thủy không biết nên khóc hay cười.
"Giết rồi. Ta giết muỗi, nó cắn ta."
Sau đó thiếu nữ ngốc bẩm sinh cố gắng trợn đôi mắt đẹp của mình trừng Trần Thủy, đồng thời cố gắng tưởng tượng Trần Thủy thành con muỗi đã cắn nàng.
"Không được."
Trần Thủy lắc đầu lần thứ mười. Cảm xúc trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh là coi thường - loại coi thường hết tất thảy, chứ không phải kiểu giận dỗi như đang làm nũng của Tôn Mạn.
Tôn Mạn sức cùng lực kiệt, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi đã tiêu tốn quá nhiều tinh lực của nàng. Nữ hài hơi thất thần.
"Ok, dáng vẻ này được đấy."
Trong lúc Tôn Mạn đang hồn vía lên mây, Trần Thủy bỗng lên tiếng.
Tôn Mạn sực tỉnh, kinh ngạc nhìn đại thúc trước mặt, lòng hoang mang không biết lúc nãy mình đã làm gì. Nàng nghiêm túc ngoẹo đầu suy nghĩ, cũng hơi hiểu ra. Không phải là thất thần sao?
Nghề của bản cô nương đó!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chuyện bắt đầu trở nên thuận lợi.
"Đúng, chính là như vậy."
Trần Thủy gật đầu lia lịa.
Tôn Mạn từng học kỹ năng múa đang học động tác của Mộ Dung Thanh Thanh, độ khó không lớn. Sau khi nắm bắt được một số thói quen nhỏ của Mộ Dung Thanh Thanh, nàng bắt chước giống hệt.
Tôn Mạn thay bộ đồ màu đỏ tươi, nhận lấy một con dao nhỏ kỳ lạ, chờ đợi cuộc khảo sát của nàng.

Mấy người Hà lão lục bị gọi vào phòng họp, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy bang chủ Mộ Dung Thanh Thanh. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chắp tay chào hỏi trước.
Mộ Dung Thanh Thanh chỉ dùng ánh mắt vô hồn liếc nhìn mấy người bọn hắn, cũng không nói gì mà chỉ đưa tay ra dấu mời.
Hà lão lục dè dặt ngồi cách xa Mộ Dung Thanh Thanh ba mét, giọng điệu vô cùng khách khí: "Đại đương gia có thể vào đây, xem ra chúng ta vẫn là người một nhà, đi theo Cẩm Tú kiếm phú quý là được. Chuyện trước kia không nhắc lại nữa."
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, sau đó không để ý tới những người này nữa. Nhất thời bầu không khí trở nên tĩnh lặng, phòng họp yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Hai mươi phút.
Trần Thủy đẩy cửa ra, gật đầu hài lòng. Hắn nói với Mộ Dung Thanh Thanh: "Ok, được rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh không nói gì, vẫn tỏ vẻ hờ hững như trước.
Trần Thủy thở dài, bước đến gõ bàn: "Hoàn hồn đi!"
"A, xong rồi ư?"
Mộ Dung Thanh Thanh vừa lên tiếng, mấy người Hà lão lục lập tức nhận thấy bất thường. Tất cả đều đứng bật dậy, nhìn nữ tử trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tôn Mạn bị đám Hà lão lục nhìn đến phát sợ, co ro đứng dậy, nào còn dáng vẻ hờ hững lúc nãy.
"Bộp bộp!"
Lục Viễn vỗ tay đi đến. Sau khi ngồi xuống, hắn nói với mấy người Hà lão lục: "Nàng không thể nói chuyện, cho nên ta muốn các ngươi dạy nàng tất cả thủ thế và khẩu lệnh của Hải Đông Thanh."
Lục Viễn dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Cẩn thận thì thuyền dùng được vạn năm, các vị ở lại đây ba ngày, e là không thể ra khỏi tòa nhà này."
Đương nhiên là Hà lão lục hiểu, lập tức khom người đáp: "Tất nhiên là phải vậy."

"Ngươi muốn lên sân khấu diễn hí phải không? Được, Tô Bình Nam ta bắc rạp cho ngươi."
Tô Bình Nam là nhân vật cấp bậc nào, hắn lập tức hiểu ra ý đồ của Lâm Di. Nữ nhân này giao ra hết tất cả chỉ mong có cơ hội quản lý thuyền đánh bạc.
Cuối cùng Tô Bình Nam cũng rũ bỏ dáng vẻ bình tĩnh, thậm chí hơi lười biếng của mình, bắt đầu trở nên sắc bén.
"Ngươi rất tàn nhẫn với bản thân, dám cược lớn mà không sợ thua sao?"
Lâm Di tỏ thái độ cung kính: "Làm con chó luôn khom lưng cúi đầu trước mọi người suốt mấy chục năm, ta chán lắm rồi."
Giọng điệu của Tô Bình Nam vừa bình tĩnh vừa chắc chắn: "Ở Cẩm Tú không có ai dám xem ngươi là con chó."
Nói xong Tô Bình Nam cười ha hả: "Tương lai còn dài, hãy làm thật tốt cho ta xem. Hôm nay ta sẽ bỏ ra ngàn vàng mua sản nghiệp của ngươi."
Tô Bình Nam ký tên lên tài liệu, sau đó ném trả Lâm Di.
Lâm Di đón lấy, nhìn con số trên đó. Lần đầu tiên trên gương mặt nàng xuất hiện vẻ hoảng sợ.
"Nhiều quá!"
Tô Bình Nam hờ hững nở nụ cười: "Đương nhiên là sản nghiệp không đáng giá."
Hắn giơ tay ngăn cản Lâm Di còn muốn nói chuyện rồi mỉm cười bảo: "Ta cho rằng ngươi đáng giá."
Lâm Di vội vàng rời đi, đồng hành cùng nàng còn có mấy nhân viên tài vụ của Cẩm Tú.
Sau khi nữ nhân có dã tâm này nhìn thấy hi vọng, năng lực hành động nhanh kinh người. Nàng phải mau chóng giao lại tất cả cho tập đoàn Cẩm Tú, sau đó bắt tay vào công tác cờ bạc trên biển giai đoạn đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận