Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 700: Lão Di Lặc chỉ có một

Chương 700: Lão Di Lặc chỉ có một
“Rất đẹp.”
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng Dương Thiên Lý vẫn bị tiếng động lớn làm cho lật nhào. Hắn hơi xấu hổ đứng dậy, chợt nhìn thấy nữ nhân mặc chiếc áo xanh vẫn đứng thẳng dưới ngọn lửa đang hoành hành, nhìn chằm chằm vào hiện trường vụ nổ, giọng điệu đầy ngưỡng mộ và thưởng thức.
“Ngươi còn điên hơn cả ta.”
Từ lúc sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên Dương Thiên Lý cảm thấy mặc cảm trước một nữ nhân.

Sóng êm gió lặng, một chiếc tàu chở hàng từ Tinh Điều quốc đã về đến Hạ quốc một cách bình yên.
Hiện tại, con tàu còn cách cảng Cẩm Tú Thiên Nam chưa đến ba trăm hải lý, hàng chục người của tập đoàn Cẩm Tú rời đi đầu tiên đã hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng. Mọi người đều biết đây là phạm vi thế lực của bọn hắn, sẽ không bao giờ có vấn đề xảy ra.
“Ngươi lo hậu sự cho Lưu Kiến Nhiên đi.”
Dẫn đội Trương Hoa thật sự có chút không chịu được cái mùi trong căn phòng nhỏ tầng dưới. Mùi tanh của biển khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
“Tai nạn máy xúc, bồi thường một trăm năm mươi ngàn đô la.”
Đổng Bằng gật đầu với Trương Hoa. Trương Hoa nhìn thuộc hạ mà mình tin tưởng nhất muốn nói rồi lại thôi, giọng điệu nhẹ nhõm: “Thế nào? Muốn nói cái gì?”
“Hoa ca.”
Đổng Bằng nhìn chung quanh, ngoại trừ mặt biển yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy con chim xẹt qua thì không còn bóng dáng của ai cả.
“Thi thể là do ta thiêu, nhưng vị trí đạn lạc rất kỳ lạ.” Đồng Bằng chỉ vào một chỗ trên đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lẽ ra phải bắn từ phía sau.”
“Là ta làm.”
Giọng nói của Trương Hoa thấp xuống, nhưng nội dung của lời nói lại như sấm bên tai Đổng Bằng.
“Vì sao?”
Môi Đổng Bằng trở nên run rẩy.
“Để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.”
Trương Hoa nhìn thẳng đối phương: “Quyết định từ lão đại, a tỷ cũng đã đồng ý, nhưng không liên quan đến lão đại trên nữa. Đây là kết quả nhất trí của ba người chúng ta.”
Đổng Bằng im lặng, Trương Hoa nói tiếp: “Sau khi bé gái kia chết, trạng thái tinh thần của hắn không ổn định. Cho nên chỉ có thể làm như vậy.”
“Đến mức đó sao?” Đổng Bằng hỏi.
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Trương Hoa trở nên lạnh lùng: “Áy náy chính là một con rắn độc, sẽ khiến hắn bán đứng hết thảy.”
Nói xong, hắn vỗ vào vai Đổng Bằng: “Đến Cẩm Tú, mọi người sẽ trải qua thời gian nghĩ cũng không dám nghĩ. Ta không muốn bị hắn hủy đi tất cả.”
“Nhưng lão Di Lặc không phải vì mềm lòng…”
Đổng Bằng vừa mới nói được nửa câu đã bị Trương Hoa cắt ngang: “Chỉ có một lão Di Lặc mà thôi.”

“Rất thuận lợi.”
Trong xe, sau khi cúp điện thoại, Tô Bình Nam bất giác nở nụ cười khi thấy mình vẫn đang cầm quả cầu len trên tay, quay mặt về phía Aston đang ngái ngủ không kìm được ngáp dài.
“Đã đến lúc thu lưới rồi.”
Aston Dell lập tức tỉnh ngủ, tinh thần phấn chấn hỏi: “Thành công?”
“Ừm.”
Tô Bình Nam thả quả cầu len mềm mại xuống, ngả người ra sau với giọng điệu ảm đạm: “Đáng tiếc là không có ai tán thưởng.”
Aston Dell không trả lời, hắn biết Chicago sắp được cải tổ hoàn toàn. Hắn luôn theo dõi từng bước kế hoạch của boss thành hiện thực.

Hai cuộc đấu súng căng thẳng đã kết thúc, nhưng sóng gió mới chỉ bắt đầu. Mặc dù Chicago chưa bao giờ là một nơi yên bình, nhưng những trận đánh nhau ở cấp độ này là cực kỳ hiếm.
Ở đây, những người nắm được nhiều thông tin nhất chắc chắn không phải là những chính trị gia ăn mặc bảnh bao, cũng không phải là những doanh nhân thành đạt, mà chính là những người lang thang trên đường phố.
Trong một thời gian, tình hình hỗn loạn đến mức tất cả những kẻ tham vọng đều theo dõi sát sao diễn biến của sự việc. Bọn hắn vô cùng trông đợi một ông lớn đã cai trị thành phố này trong gần hai thập kỷ, cũng chính gia tộc Johnny khét tiếng sẽ ngã xuống.
Không phá thì không xây được. Chỉ có ngọn núi lớn Johnny ngã xuống, mọi người mới có thể kiếm được chén canh. Suy nghĩ của những người đó nhất trí một cách lạ thường. Ai cũng vác đầu đi làm giàu, vậy tại sao Johnny Torrion ngươi lại kiếm được nhiều tiền hơn?
Cuối cùng, lợi ích mới là căn nguyên của mọi họa loạn.

“Đã thông báo cho Ryan Benson.”
Aston Dell cúp máy: “Người bên dưới có dũng khí hay không, ta cũng không dám hứa chắc.”
“Hắn sẽ có.”
Tô Bình Nam cười lạnh: “Ngươi chỉ cần nói cho hắn biết Tim Potts sẽ chết, hắn sẽ đẩy ra hết thảy.”
Aston gật đầu. Bây giờ hắn đã hoàn toàn phục Tô Bình Nam sát đất. Hiện tại, nếu Tô Bình Nam nói trái đất hình vuông, hắn cũng sẽ cho rằng có khả năng như vậy.
Chuyện cho đến bây giờ, dã tâm của Tô Bình Nam đã rõ rành rành. Điều hắn muốn không chỉ là sự sụp đổ hoàn toàn của gia tộc Torrion mà hắn còn muốn bám rễ ở đây, nuôi dưỡng một lực lượng hoàn toàn tuân theo tập đoàn Cẩm Tú.
Vì vậy, hắn cần phải làm xáo trộn hoàn toàn vũng nước bùn của thành phố. Ngay từ ban đầu, hắn cũng đang đánh cược.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Sự hỗn loạn của các thế lực khác nhau khiến hắn nhìn thấy khả năng thành công của kế hoạch. Có rất nhiều thế lực ngầm trong thành phố tội ác này. Lực lượng đối ngoại được thành lập bởi những người khác nhau được gọi là Chicago Gangster, nhưng nó không đồng nhất bên trong.
Người Ailen, người Châu Phi, người da trắng và người Châu Á đều có tính toán của mình. Cho nên, làm như thế hoàn toàn là kiệt ngạo thấm trong xương của Tô Bình Nam.
Khi tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu ngày đầu tiên ở Nevada, sự khẩn trương và kiêu ngạo của gia tộc Torrion đối với hoạt động rửa tiền khiến bọn hắn cảm thấy mình giống như những con kền kền ngửi thấy máu. Sự kiêu ngạo tàn nhẫn của Tô Bình Nam bắt đầu, không chỉ để chống lại mà còn để chinh phục thành phố đã thách thức hắn.
Cường long qua sông gặp mãnh hổ đồng bằng, tính cách của Tô Bình Nam đã xác định hắn sẽ không bao giờ cúi đầu và không bao giờ rút lui.
Dù cho hắn có thất bại.

“Lão Di Lặc chỉ có một.”
Nói xong câu đó, cả hai người đứng trên thuyền đều im lặng. Qua một hồi lâu, Đổng Bằng lên tiếng: “Không biết Di Lặc gia sống như thế nào rồi.”
“Có lẽ đã chết rồi.”
Trương Hoa nhìn đường ven biển dần dần rõ ràng hơn, giọng nói có chút trầm thấp: “Di Lạc gia quá kiêu ngạo, như vậy cũng tốt cho tất cả mọi người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận