Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 227: Sao ngươi lại ở đây?

Chương 227: Sao ngươi lại ở đây?
Mười ngày sau, Trương Lam Vũ làm văn hộ, một bản kế hoạch liên quan tới tới việc cải tạo khu Thanh Sơn của ông chủ Cố được báo cáo lên phủ thái thú, người của Cố gia toàn lực ứng phó. Ba ngày sau, phủ thái thú thông qua kế hoạch cải tạo khu Thanh Sơn ở Ô thành.
Nhanh chóng thông qua như thế, không thể bỏ qua công lao của thế lực Cố gia, lại thêm Trương Lam Vũ tài hoa xuất chúng, mấy ý kiến của hắn khiến cho Cố Thanh Tùng cực kỳ hài lòng, vừa khéo đạp lên đúng tiết điểm trong kế hoạch phát triển chấn hưng của Hạ quốc.
Tất cả người của Ô thành đang chờ quan mới tới sợ ngây người. Không ai từng nghĩ tới Cố Thanh Tùng trầm mặc ít nói vừa ra tay lại thạch phá thiên kinh như thế.
Binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước.
Truyền thông tuyên truyền khắp nơi, một câu trên báo chí khiến cho tất cả dân chúng giơ hai tay đồng ý: "Cải tạo khu Thanh Sơn không chỉ là tiêu diệt khu ổ chuột ở thành thị mà còn cung cấp nhà ở tốt hơn cho quần thể yếu thế, tăng cường hoàn cảnh sinh tồn của bọn hắn.”
Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, không lâu sau, kế hoạch cụ thể xuất hiện trước mặt những người có lòng.
Vùng mới giải phóng ở Ô thành sẽ được xây dựng một công trình cơ sở tốt nhất Thiên Nam, hoàn cảnh ưu mỹ nhất. Mà trong kế hoạch, sẽ di dân đến Cẩm Tú Uyển, tổng cộng chia làm ba đợt, dự tính xây dựng bốn trăm năm mươi tòa nhà, sau khi xây dựng xong, có thể cung cấp sáu vạn một ngàn căn nhà ở.
Một cái bánh ga tô siêu lớn trị giá mấy trăm, hơn tỷ hiện ra trước mặt tất cả mọi người, cái bánh ga tô này lớn đến mức đủ để sinh ra mười mấy hai mươi siêu cấp phú ông, tất cả mọi người đều đỏ mắt.
Cố Thanh Tùng sẽ rất khó khăn, làm sao giảm bớt xung kích tài chính khi cải tạo khu Thanh Sơn và cân bằng thế lực các phương diện là khảo nghiệm lớn nhất đối với hắn, một khi qua được ải này thì hắn sẽ hóa rồng.
Tô Bình Nam cũng sẽ rất khó khăn, người chết vì tiền chim chết vì mồi. Mặc dù hắn thiết huyết cường thế đã xâm nhập lòng người, nhưng người có gan tới chia một chén canh với tập đoàn Cẩm Tú cũng đâu phải là loại người lương thiện?
Nhưng mà Tô Bình Nam không quan tâm, thương hải hoành lưu mới hiển lộ ra bản sắc anh hùng, với vốn liếng của Cẩm Tú bây giờ, mọi người tỏ rõ ý đồ với nhau, thắng ở lại, thua rời cuộc, chỉ đơn giản như vậy.
Bây giờ người ở Ô thành đều biết, cái tên biệt hiệu tàn nhẫn nhất đó về làm gì.
Người có thực lực vào cuộc đều biết, chắc chắn sẽ có người kìm nén không được mà động thủ trước, chẳng qua bây giờ tất cả mọi thứ chỉ là sóng ngầm cuồn cuộn, mặt ngoài gió êm sóng lặng.
Trương Lam Vũ đã dần dần thích ứng với chuyện đi theo ông chủ Cố, trước kia khi hắn nghèo túng cũng từng nghĩ tới sau khi hắn phất lên như diều gặp gió thì sẽ trả thù những tên mắt chó coi thường người khác đó như thế nào.
Nhưng khi hắn có chút năng lực, lại trở nên kín tiếng và khiêm tốn. Tầm mắt càng rộng hơn, nhìn thấy nhiều thứ hơn thì dã tâm của hắn lại càng lớn hơn.
Hôm nay hiếm khi ông chủ Cố không có ở đây, Trương Lam Vũ mới rảnh rỗi, người gọi cho hắn hẹn ăn cơm gọi đến điện thoại của hắn cũng nóng lên.
Liên tục châm chước, Trương Lam Vũ quyết định đi dự tiệc biểu ca mình mở, dù sao khi mình làm giảng viên thì biểu ca cũng chăm sóc không ít.
Trong bữa tiệc, tất cả mọi người khách khí với Trương Lam Vũ một cách quá đáng, biểu ca cũng không còn cảm giác ưu việt ngày xưa, rượu uống và món ăn, khẩu vị đều theo ý kiến của hắn.
Biểu ca muốn nhận thầu một cái chợ nông sản, hắn vừa gặp người phụ trách ban ngành quản lý chợ nông sản mấy ngày trước. Sau khi suy nghĩ một hồi, Trương Lam Vũ vẫn không đồng ý.
Bây giờ Trương Lam Vũ biết hắn vẫn chưa phải là tri kỷ của ông chủ Cố, làm việc nhất định phải chú ý cẩn thận, tuyệt đối không thể vì nhỏ mất lớn.
Biểu ca cũng không miễn cưỡng, kéo Trương Lam Vũ đến một rạp hát. Vừa vào cửa thì hắn đã bị không khí oanh oanh yến yến trong này làm cho hơi choáng.
Biểu ca cười đẩy một nữ hài xinh đẹp nhất vào trong ngực hắn, có lẽ là do cồn, Trương Lam Vũ cũng không cự tuyệt.
Dưới ánh đèn, nữ hài kiều diễm ướt át, đúng kiểu đẹp mà hắn thích nhất. Trương Lam Vũ khắc chế dục vọng trong lòng mình, đẩy nữ hài ra, lạnh nhạt nói ra: "Yên tĩnh, nghe mấy bài hát, tỉnh rượu thì đi."
"Ngươi, ngươi là Trương Lam Vũ?"
Nữ hài bỗng nhìn Trương Lam Vũ từ trên xuống dưới, có chút chần chờ mà hỏi.
Trương Lam Vũ kinh ngạc, cẩn thận nhìn cô gái trước mặt.
"Ta là Kiều Tịch Tịch."
Nữ hài vén tóc trên trán ra, muốn cho Trương Lam Vũ nhìn rõ hơn.
"A Kiều?"
Trước mặt Trương Lam Vũ hiện ra một gương mặt thanh tú, chậm rãi lồng ghép vào gương mặt của cô gái này.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Trương Lam Vũ kinh ngạc hỏi, thật ra thì trong lòng hắn càng muốn hỏi tại sao ngươi làm nghề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận