Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2705:

Chương 2705:Chương 2705:
"Nếu không giải quyết được tình hình ở Hồng Khẩu, chúng ta cũng sẽ chết dân chết mòn. Hiện tại hai chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, ngươi biết rất rõ có rất nhiều kẻ muốn giết ta."
Trần Lưu Ly đẩy Ngụy Thái Tuế ra, ném tất cả tiền mặt vào trong túi, nhìn Ngụy Thái Tuế bằng ánh mắt nghiêm túc: "Cá nhảy qua long môn mới có thể biến thành rồng. Bây giờ ngươi có dám đi giết A Man không?”
"Ta dám, nhưng đám thuộc hạ bên dưới không dám, việc này chỉ có mình ta đi làm."
Ngụy Thái Tuế nói lời thật lòng: "Hiện tại thực lực của chúng ta phát triển quá nhanh, phần lớn là người từ nơi khác đến, cùng làm ăn thì dễ, cùng nhau trải qua sinh tử thì rất khó, dẫn theo người ngược lại còn dễ bị lộ thông tin."
"Vậy ngươi tự mình làm đi."
Trần Lưu Ly thời điểm đó đã bộc lộ rất rõ bản lĩnh và sự quyết đoán của mình.
"Ta đi tìm quan hệ, ngươi đi giết người."
Trần Lưu Ly chật vật mang theo chiếc ba lô nặng nề đi: "Chết thì chúng ta cùng chết. Nếu vượt qua được cửa ải này, chúng ta sẽ cùng nhau hưởng phú quý."
Bạch Tướng Nhân?
Cuối cùng Ngụy Thái Tuế cũng gật đầu.
Không qua được, một bước ngã chết.
Bước qua được, một bước lên trời.
Hắn có vẻ ngoài dũng mãnh không có nghĩa là hắn không có đầu óc, đương nhiên hắn biết đêm nay chính ngày hắn và Trần Lưu Ly bước lên trời.
Trước lúc Ngụy Thái Tuế ra tay, giới giang hồ Thượng Hải luôn coi thường sức chiến đấu của Bạch Tướng Nhân...
"Được."
Chiếc áo gió đen, chiếc mũ tinh tế, còn có một khẩu súng carbine đã gần năm mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt. Đây là ấn tượng của nhiều người vê Ngụy Thái Tuế đêm đó.
Đây là ấn tượng của rất nhiều côn đồ ở Thượng Hải về Bạch Tướng Nhân.
Mà Ngụy Thái Tuế chỉ bằng một trận chiến đã thay đổi hoàn toàn hình tượng này.
Là thứ gì chứ? Một cuộc chiến tàn khốc, với cây thước sắt đã trở thành mãnh tướng, có chiếc rìu nhỏ đã coi thường trời đất. Bọn hắn chỉ biết kiếm tiên trên da thịt nữ nhân. Trước đây khi hai băng đảng Thanh - Hồng đánh nhau trên đường Hoàng Phố, bọn hắn chỉ biết trốn sau lưng các vũ nữ giả vờ không biết gì.
Sáu người, tên nào cũng say khướt.
Dù có chết cũng phải chết một cách sang trọng và tinh tế. ...
Vào lúc ba giờ sáng, Ngụy Thái Tuế vẫn luôn đứng chờ ở khu vực đường Khẩu Đà của A Man, đợi đến khi A Man rời khỏi hộp đêm Hoa Hồng ở số 55 đường Hải Ninh, Hồng Khẩu.
Điều này rất phù hợp với phong cách của Bạch Tướng Nhân.
Không chút lo lắng, Ngụy Thái Tuế ngậm một cây tăm trong miệng, giả vờ say rượu bước tới. Chính Ngụy Thái Tuế cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, sự phấn khích khiến hắn điên cuồng bắn hết băng đạn lên trời trước khi ngồi vào trong xe taxi biến mất khỏi tâm mắt của những người chứng kiến.
A Man bị bắn sáu phát liên tiếp, vài tên thuộc hạ có vẻ ngoài hung dữ của hắn cũng bị bắn cho ôm đầu bỏ chạy, hoàn toàn mất đi uy phong thường ngày.
Đã gần hai mươi năm, tiếng súng carbine quen thuộc một lần nữa lại vang lên trên đường phố Thượng Hải.
"Pằng pằng pằng pằng pằng!"
"Đám rác rưởi."
Chính vào khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau, Ngụy Thái Tuế bắt đầu cuộc tàn sát.
Người rời đi rất nhanh.
Nhưng hình ảnh nam nhân với chiếc áo gió đen xả đạn lên trời vĩnh viễn in sâu trong kí ức của dân giang hồ. Thậm chí dựa trên truyền thuyết về Ngụy Thái Tuế, có một đạo diễn đến từ Cảng thành đã làm ra bộ phim về câu chuyện của Tiểu Mã Ca, kiếm được rất nhiều tiền.
Sau ngày hôm đó, Trần Lưu Ly một bước lên trời.
"Ta có một bát cơm thì ngươi có một bát cơm. Chúng ta đồng sinh cộng tử, bất cứ kẻ nào đụng vào ngươi chính là đụng vào ta. Huynh đệ chúng ta cùng nhau hưởng phú quý."
Đây là lời hứa của Trần Lưu Ly nói với Ngụy Thái Tuế trước mặt mọi người......
Ánh đèn rực rỡ, cơ thể uốn éo, mùi nước hoa nồng nặc bay lơ lửng trong không khí kết hợp với tiếng nhạc disco đánh vào lồng ngực.
Đây là hộp đêm của Bạch Tướng Nhân tại Quản thành.
Hộp đêm được trang trí rất đẹp mắt, bảng hiệu đèn neon lộng lẫy, bên trong được bố trí kiểu sân khấu hình tròn cực kỳ phổ biến dạo gần đây, thậm chí còn có một số vũ nữ múa cột để thu hút sự chú ý.
Nói tóm lại, tiền vào như nước là cụm từ hoàn hảo để miêu tả sự thành công của hộp đêm này.
Ngụy Thái Tuế vẫn chưa rời khỏi Quản thành, hắn đang ngồi ở chính giữa chiếc bàn trung tâm, nếu như Tiểu Nhĩ Đóa có mặt ở đây thì hắn sẽ lập tức sợ hãi vì phát hiện ra mấy người Thượng Hải động thủ hôm nay đều có mặt.
Khác với khung cảnh ồn ào náo nhiệt, mặc dù trên bàn của Ngụy Thái Tuế đặt đầy các loại rượu đắt tiên, nhưng lại có rất ít nữ hài cùng uống rượu, không khí yên tĩnh lạ thường.
"Thập Tứ ca, tin tức từ bên kia đã tới."
Nam nhân động thủ hôm nay nghiêng người ghé vào tai Ngụy Thái Tuế nhỏ giọng nói: "Cẩm Tú đã tăng cường an ninh bảo vệ Nhiếp Bảo Bảo, hôm nay lại đến hơn chục người, nhìn bộ dạng đều là kẻ lão làng tay đã nhuốm máu."
Ngụy Thái Tuế nheo mắt lại.
"Nghe nói còn có người nhìn thấy Tiết Bảo Thoa xuất hiện ở khách sạn Đông Phương."
Nam nhân bình tĩnh nói ra tất cả, sau đó mới dùng giọng điệu do dự bày tỏ ý kiến của mình: "Hay là chúng ta quay về Thượng Hải trước? Dù sao thế lực của Giá Thế Đường ở đây rất lớn, có nên tránh đi đã?"
"Bộp!" Mặc dù tiếng nhạc xung quanh rất chói tai, nhưng âm thanh giòn giã của cú tát vẫn có thể nghe rõ.
"Ta không trách ngươi để xảy ra sự cố, nhưng đến việc ở lại ngươi cũng không dám thì ngươi chính là đồ bỏ đi."
Giọng nói của Ngụy Thái Tuế có chút ngắc ngứ, nhưng giọng điệu u ám lại khiến mấy nam nhân ngồi bên cạnh lập tức ngồi thẳng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận