Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1183 - Vậy thì đánh thôi



Chương 1183 - Vậy thì đánh thôi




Chương 1183: Vậy thì đánh thôi
Trong khi Tô Bình Nam vẫn còn đang bay trên bầu trời, chuyện của Tiêu Nhiên vẫn còn tiếp tục lên men.
Không thể không nói, Tiêu Nhiên xác thực rất biết làm người.
Chỉ cần là lãnh đạo mà hắn quen biết ở Thâm thành, hắn đều ra tay hào phóng, làm việc trượng nghĩa, hơn nữa còn biết tiến biết lùi, ảnh hưởng không nhỏ.
Người đã chết nhưng ân tình vẫn còn đó. Cho nên, phía cảnh sát đã bỏ ra rất nhiều công sức. Chỉ là người gây án ra tay rất sạch sẽ, gần như không để lại manh mối gì.
Nhất thời vụ án không có chút tiến triển nào.
Người phát hiện thi thể là một lão nông. Địa điểm là một cánh đồng bông cải cách nhà máy ngũ kim không xa.
Ông chủ Tiêu khi còn sống quần áo lúc nào cũng thẳng thớm, bây giờ cả người bị nhét vào trong một cái túi dệt. Khi lão nông phát hiện Tiêu Nhiên còn tưởng rằng là lợn chết nhà ai. Sau khi nhìn kỹ mới bị dọa đến hồn bay phách tán.
Tiêu Nhiên là người nổi tiếng, xác nhận thân phận không khó.
Manh mối có giá trị nhất chính là nam nhân này bị người ta đánh một kích vào đầu dẫn đến tử vong.
Đánh bằng gậy?
Thủ pháp gây án cũng không hiếm lạ.
Vụ án giậm chân tại chỗ.

Máy bay đáp xuống.
Chuyện nằm ngoài dự liệu của Chu Hữu Phúc đã phát sinh.
Dựa theo quy củ trước đây, khi cửa khoang được mở, hành khách ở khoang hạng nhất sẽ được đi ra trước. Nhưng đám ông chủ đang ngồi ở khoang hạng nhất lại chờ Tô Bình Nam xuất hiện. Mãi cho đến khi Chu Hữu Phúc nhìn thấy người trẻ tuổi kia đi rồi, đám người kia mới như ong vỡ tổ chen chúc đi đằng sau, khiến cho hắn phải trợn mắt há mồm.
“Lầm rồi.”
Chu mập nhìn Tô Bình Nam nghiêm túc sải bước, hắn nghiến răng mặc niệm khẩu quyết không cần mặt mũi rồi đuổi theo đằng sau.
Đáng tiếc, khi còn cách Tô Bình Nam một mét, hắn bị hai hán tử cao gần hai mắt tóm lấy.
“Có chuyện gì thì từ từ nói. Chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận.”
Thân hình nặng hai trăm cân của Chu Hữu Phúc bị Đỗ Cửu và Đỗ Thạch giữ chặt không thể động đậy. Dưới tình thế cấp bách, hắn lập tức rống lên.
“Thả hắn ra đi.”
Tô Bình Nam không cho rằng tên mập đó có thể công kích được hắn, ngược lại hắn còn có chút hiếu kỳ. Dù sao, hắn cũng muốn biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
“Chuyện gì?”
Tô Bình Nam nhìn Chu Hữu Phúc thở hổn hển, gương mặt hiện lên sự hiếu kỳ.
“Ông chủ, ánh mắt ta không được tốt.”
Chu Hữu Phúc nịnh nọt đưa cho Tô Bình Nam một tấm danh thiếp: “Ta đang bán công tắc, ông chủ ở Thiên Nam cũng có danh tiếng, nhất định có cách để hỗ trợ. Yên tâm đi, lợi nhuận rất cao.”
Dưới ánh mắt như ưng của Tô Bình Nam, Chu Hữu Phúc nói năng có vẻ lộn xộn, nhưng vẫn nói rõ nguyên nhân.
Chu mập đang chạy thị trường Thiên Nam.
Hắn tập trung chủ yếu vào phương diện thông tin bưu chính nhưng không thành công, thất bại quay về. Nhìn thấy người có địa vị như Tô Bình Nam, hắn nhịn không được muốn lôi kéo quan hệ.
“Ngươi có biết ta không?”
Tô Bình Nam cười hỏi: “Làm sao ngươi biết ta có bản lĩnh kiếm được tiền hoa hồng?”
“Không biết.”
Chu Hữu Phúc cười gượng: “Nhưng khẩu âm của ngươi là Thiên Đô, cộng thêm thái độ của những ông chủ ở khoang hạng nhất. Dù sao ta cũng phải thử một lần.”
“Ngươi đúng là một nhân viên bán hàng ưu tú.”
Tô Bình Nam khen ngợi đối phương một câu, sau đó tiếp nhận danh thiếp của Chu mập.
“Chu Hữu Phúc, giám đốc tiêu thụ Hoa Duy phương Bắc.”
Tô Bình Nam ngẩn ra trước cái tên quen thuộc trong tương lai. Hắn nhìn Chu Hữu Phúc thật lâu rồi mới rời đi.

Rốt cuộc Rebecca cũng chờ được điện thoại của lão đại.
“Bọn hắn muốn đánh, vậy thì đánh thôi.”
Bên trong chiếc Mercedes-Benz màu đen, biểu hiện của Tô Bình Nam ngang ngược và lạnh lùng: “Nhưng đánh như thế nào, đánh ở đâu sẽ do chúng ta quyết định.”
“Ý của ngươi là?”
Giọng Rebecca ôn nhu như nước, nào phải giọng điệu nữ cường nhân như ngày thường. Điều này cũng không kỳ quái.
Nữ nhân trước giờ không có sức chống cự trước boss cường thế thiết huyết của mình.
“Người tấn công giỏi, kẻ thù không biết hắn đang phòng thủ cái gì. Người phòng thủ giỏi, kẻ thù không biết hắn đang tấn công cái gì.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam trong điện thoại rất lạnh: “Đánh đòn phủ đầu, đánh vào điểm yếu kém của bọn hắn.”

Tô Bình Nam là một cỗ máy thiết huyết làm việc không biết mệt mỏi.
Máy bay hạ cánh. Đầu tiên hắn liên lạc với Rebecca, nói chuyện đến hai giờ. Ngay sau đó, hắn triệu tập người phụ trách bộ môn quan trọng ngay trong đêm. Chờ nắm giữ tình huống triệt để, sắc trời đã sáng tỏ.
“Thông báo cho tất cả mọi người họp vào lúc tám giờ sáng.”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Văn Tiểu Địch, Tô Bình Nam tinh thần vẫn phấn chấn vừa cười vừa nói: “Chuyện buổi sáng ta đã bảo Lưu Đại Tùng đi theo ta, ngươi về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu.”
Văn Tiểu Địch lắc đầu: “Khối lượng công việc như vậy không thành vấn đề đối với ta.”
“Không giống, ngươi đã hoàn thành công việc rồi.”
Tô Bình Nam lật tư liệu, cũng không ngẩng đầu, nói đùa một câu: “Thức đêm không tốt cho nữ hài các ngươi, rất mau già. Tương lai không gả được cho người ta thì làm sao?”
Văn Tiểu Địch u oán nhìn Tô Bình Nam đang vùi đầu vào công việc, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ta còn ở Cẩm Tú một ngày, ta không muốn gả cho ai cả. Huống chi, ta lại xinh đẹp như thế, đoán chừng lại càng gả không được.”
“Ngươi đang nói nhảm cái gì đó?”
Tô Bình Nam buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì.”
Văn Tiểu Địch luôn trầm ổn già dặn lại có vẻ hơi bối rối, liền khoát tay nói: “Ta nói ta đi ngủ.”
Nhìn theo bóng lưng của Văn Tiểu Địch, Tô Bình Nam thản nhiên nói với Lưu Đại Tùng đang pha trà bên cạnh: “Chuyện của Văn Tiểu Địch, ngươi trở về hỏi thăm một chút, giọng điệu của nàng có chút ủy khuất.”
“Ta hiểu rồi.”
Lưu Đại Tùng cẩn thận đặt tách trà đã pha xong đến trước mặt Tô Bình Nam: “Ta đi làm đây.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận