Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 854: Có những người đã được sinh ra từ vạch đích

Chương 854: Có những người đã được sinh ra từ vạch đích
Ba người Mạnh Hiểu Tuấn đứng ở trước cửa quay mặt nhìn nhau. Bọn hắn đã bị khí thế của câu lạc bộ làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Đặc biệt là Vương Dương, lần đầu tiên hắn cảm thấy bộ vest sáu trăm đồng mình đang mặc có chút rẻ tiền.
“Bao giờ chúng ta có thể ra vào nơi này mà không sợ hãi, lúc đó chúng ta mới thành công.”
Mạnh Hiểu Tuấn có tham vọng nhất trong ba người đã đưa ra định nghĩa này, và hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Đặc biệt là Thành Đông Thanh nhạy cảm hơn cả giun sừng.
Hắn sinh ra ở nông thôn, luôn mang trong người sự mặc cảm tự ti ăn sau vào tận xương tủy. Vốn dĩ hắn làm việc ở trường không tệ, thu nhập cũng khá cao, nhưng đến bây giờ hắn mới biết được trong xương tủy mình có những thứ gì.
Vốn liếng khiến hắn thật sự tự tin.
“Đi nào.”
Mạnh Hiểu Tuấn chỉnh lại cổ áo vest: “Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng. Mạnh mẽ lên nào, đừng để người ta coi thường.”
...
Dịch vụ của một câu lạc bộ cao cấp đương nhiên cũng phải ở hàng đầu. Trong lúc mấy người bọn hắn còn đang do dự trước cửa thì đã có người đến đón bọn hắn.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng người đến vẫn chỉ khoác trên mình chiếc áo vest màu xanh phong phanh, theo sau là một nữ phục vụ mặc sườn xám cũng xinh đẹp không kém.
“Mạnh tiên sinh?”
Trịnh Hướng Nam - quản lý đại sảnh Kinh Hoa Tam Hào cúi đầu chào hỏi một cách lịch sự.
“Vâng, là ta.”
Mạnh Hiểu Tuấn đáp.
“Tô tiên sinh đã ở sảnh Phồn Hoa chờ các ngươi, xin mời đi theo ta.”
Cứ như vậy, lần đầu tiên trong đời, cả ba bước người bước vào địa điểm gặp gỡ mà bọn hắn đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong các cuộc phỏng vấn sau này. Điều khác biệt là vào thời điểm đó, ba người bọn hắn đã đạt được thành công và danh tiếng, có thể tự cười nhạo sự quê mùa của mình lúc đó trước mặt mọi người mà không phải kiêng dè.

Không ngoài dự đoán của bọn hắn.
Cánh cửa cổ kính được đẩy ra, những cây thường xanh tươi tốt bên trong khiến toàn bộ câu lạc bộ trông giống như một khu vườn. Tiếng hát côn khúc thỉnh thoảng phát ra từ bên trong, khiến ba người bọn hắn có cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
Hóa ra người ta sống như thế này đây.
Đây là sự thẳng thắn của Vương Dương sâu sắc nhất trong ba người. Hắn đột nhiên cảm thấy số tiền ít ỏi mà mình kiếm được, cùng với bữa tiệc tiếng Anh mà hắn đến quán bar với sinh viên văn học nghệ thuật đúng là nghèo đến cực điểm.
Ba người tiến về phía trước, cho dù đang là mùa đông, cảnh tượng của hồ nước và con đường đá vẫn khiến ba người cảm nhận được nội tình của câu lạc bộ này.
Khi đi qua một đoạn cầu nhỏ không có mái che, một chuyện còn bất ngờ hơn đã xảy ra với ba người bọn hắn.
Khoảng hơn chục người canh gác ở giao lộ lập tức đứng thành hai hàng bên cầu, quay lưng về phía bọn hắn.
“Bọn hắn đang làm gì vậy?”
Thành Đông Thanh không khỏi nghi ngờ trong lòng.
“Dự báo thời tiết hôm nay là báo động xanh. Hôm nay Thịnh Kinh có gió, gió Tây Bắc cấp bốn cấp năm, gió giật thậm chí có thể đạt đến cấp tám.”
Trịnh Hướng Nam nói với vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang nói chuyện gì đó vô cùng quan trọng: “Thiết kế của cây cầu này có chỗ thiếu sót, bọn hắn có thể cản gió to thổi đến đột ngột cho quý khách.”
Miệng của ba người mở rộng đến mức có thể nhét được một quả trứng.
“Các ngươi cung cấp loại dịch vụ này cho tất cả khách hàng sao?”
Mạnh Hiểu Tuấn hỏi.
“Không.”
Trịnh Hướng Nam trả lời đơn giản: “Bởi vì các ngươi là khách của Tô tiên sinh, nên bọn ta phải cung cấp dịch vụ cao quý nhất.”

Lý do tại sao ba người được đãi ngộ cao như vậy hoàn toàn là do ngẫu nhiên.
Thời gian trở lại nửa giờ trước.
Điều quan trọng nhất khi mở một câu lạc bộ cao cấp là gì?
Vòng quan hệ.
Bất kỳ ai có con mắt tinh tường cũng có thể thấy rõ, những lợi ích mà nơi gặp gỡ của giới thượng lưu có thể mang lại đã không còn tính toán bằng tiền được nữa.
Và với thân phận của Mạnh Tịnh Tuyết sẽ thu hút rất nhiều con cháu thế gia đến đây, từ đó cũng tăng thêm sức nặng cho câu lạc bộ. Điểm này chắc chắn không thể nghi ngờ.
Cổ phiếu của Kinh Hoa Tam Hào rất phức tạp.
Nhưng ông chủ của nơi đây không phải là con ông cháu cha, mà là một vị lão đại lớn lên trong một con phố nhỏ.
Triệu Trường Minh.
Nam nhân này năm đó có thể xưng anh gọi em với cả tên lưu manh Châu Phụng Thiên lẫn kẻ thù không đội trời chung là Trần Thành, có thể thấy hắn khôn khéo cỡ nào. Hắn có thể lăn lộn từ trong môi trường phức tạp như Tứ Cửu thành cho đến khi sở hữu bảo vật phong thủy này, lăn lộn từ một kẻ không hề có lại lịch cho đến lúc cổ tay đã có vết đồi mồi.
Đây chính là một ví dụ khác về sự vươn lên từ nghèo khó.
Lúc Mạnh Tịnh Tuyết gọi điện thoại, Triệu Trường Minh chỉ dùng mười phút để chạy tới. Sau đó hắn đã đợi ở ngoài câu lạc bộ, mặc cho gió lạnh gào thét, bóng người ấy vẫn thẳng tắp.
Điều hắn muốn chính là thái độ này.
Triệu Trường Minh biết rất rõ về tình hình của mình. Mạnh gia có lai lịch lớn đến đáng sợ kia chính là một trong những cây đại thụ mà hắn cần phải nhanh chóng kết bạn, đặc biệt là người phát ngôn đời thứ ba của Mạnh gia, Mạnh Tịnh Tuyết. Triệu Trường Minh là người nắm rõ thông tin, đương nhiên biết rõ năng lực và địa vị của cô gái lạnh lùng điềm tĩnh này. Lúc trước, hắn gần như đã tìm đủ mọi cách để lôi kéo Mạnh Tịnh Tuyết gia nhập.
Bởi vì hắn biết nữ nhân không thua kém nam nhân này đáng để hắn tỏ ra khiêm tốn.
Không để hắn phải đợi lâu, Mạnh đại tiểu thư đã đến rất nhanh.
Lúc nhìn thấy chiếc Volvo khiêm tốn xuất hiện, Triệu Trường Minh đã bị lạnh cứng mặt lập tức mỉm cười, chạy lên đón xe. Không thể không nói rằng, có những người đã được sinh ra từ vạch đích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận