Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 378: Chúng ta là bạn bè

Chương 378: Chúng ta là bạn bè
Tô Bình Nam nhận được tin báo ngay sau khi ba mẹ Lộ Lộ đến bệnh viện Thiên Đô.
Con gái người ta suýt nữa vì mình mà mất mạng, đương nhiên phải đi gặp mặt bọn hắn, còn nhiều chuyện cần phải bù đắp cho người ta. Cho nên sau khi kết thúc cuộc họp vội vàng, hai mươi phút sau Tô Bình Nam đã chạy đến bệnh viện.
Vừa thấy mặt Tô Bình Nam, trong lòng ba của Lộ Lộ đã cảm thấy rùng mình.
Người tới là một người trẻ tuổi khí phách hiên ngang, cử chỉ giơ tay nhấc chân cực kỳ giống với đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh.
Mặc dù Tô Bình Nam rất lịch sự và nhã nhặn, nhưng mắt nhìn của Ba Diệp rất tinh, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi giang hồ sâu đậm chất chứa trong người thanh niên này.
Nam nhân này không phải là một mối lương duyên tốt.
Ba của Lộ Lộ đã biết con gái mình bị thương như thế nào. Đây không còn là những năm chiến tranh, ai lại trả thù bằng cách này, lòng thù hận sâu đến mức nào?
Nhìn đám thuộc hạ đi theo người thanh niên tên Tô Bình Nam này, kẻ nào kẻ nấy hơi thở hung hăng không thể giấu nổi.
Tóm lại, theo quan điểm của Diệp phụ, người này quá phức tạp, sắc mặt sa sầm.
Hai bên có khúc mắc nên dĩ nhiên nói chuyện khách sáo dị thường, sau vài lần trò chuyện, Ba Diệp đề nghị trở về bệnh viện ở quê tĩnh dưỡng.
“Tô tổng, ở quê ta đều là bà con, chăm sóc cũng dễ. Ta cũng đã hỏi bác sĩ rồi, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, ở đây dù y tá cẩn thận đến đâu cũng không bằng người nhà chăm sóc có phải không?”
Ba Diệp đã có chủ tâm trước nên nói rất cẩn thận.
Sau khi cân nhắc vài phút, Tô Bình Nam cười nói: "E rằng ở một nơi nhỏ bé không thể so với trình độ của ông chủ Trịnh được. Nếu thật sự ở không quen, ta có thể tìm một nơi khác."
Khi nói chuyện cả hai không tránh mặt Lộ Lộ, nàng thấy vậy phút chốc trở nên khẩn trương. Hiện tại nàng vất vả lắm mới có thể nhìn thấy Tô Bình Nam mỗi ngày, sao mà bằng lòng bỏ đi. Nhưng mà bây giờ đang có rất nhiều người, nàng không thể biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nàng chỉ có thể to mắt nhìn mẹ, mong mẹ nàng đồng ý với ý kiến của Tô Bình Nam.
Không bên nào thuyết phục được bên kia. Sau khi Tô Bình Nam ra về, nàng lập tức bĩu môi.
Để xoa dịu con gái, hai vợ chồng già nhiều đêm không ngủ được.
Mẹ Lộ Lộ lau nước mắt và nói với ba Lộ Lộ: "Con gái của chúng ta số khổ, ta nghĩ nên làm theo ý muốn của nàng, ta thấy tiểu tử kia cũng được lắm.”
Ba Lộ thở dài: "Lộ Lộ là đứa con ngốc nghếch, thanh niên đó không phải người đơn giản, sợ rằng cuối cùng Lộ Lộ sẽ chịu tổn thương. Lần này nàng có thể thoát chết nhưng nếu còn đi theo người này, sau này chỉ sợ…”
Ba Lộ cũng không nói rõ, theo ý kiến của hắn thì thanh niên này quá phức tạp, sợ rằng sau này sẽ có rất nhiều chuyện không hay xảy ra.
Thứ hai, vì gia đình hắn chỉ là hộ gia đình bình thường, rõ ràng thanh niên kia tiền muôn bạc vạn, sau này làm sao có thể có ít phụ nữ vây quanh hắn? Sao Lộ Lộ có thể cạnh tranh với những nữ tử môn đăng hộ đối kia, thà sớm chặt đứt ý nghĩ của nàng, về nhà sống cuộc sống bình yên còn hơn.
Mẹ của Lộ Lộ đã ngừng khóc: "Còn hàng không Thiên Thông thì sao? Không phải là Lộ Lộ còn phải làm ở Thiên Đô hay sao?”
Ba Diệp nói: "Bỏ đi, trước đó có kẻ lừa đảo, sau thì xảy ra sự việc này. Còn tin theo con gái mình thì ngày nào đó cũng xảy ra chuyện.”
Diệp mẫu hơi luyến tiếc nhưng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.
Ba Diệp ôm vợ vào lòng: "Năm nay phòng tài chính của huyện muốn tuyển người. Lộ Lộ có đủ điều kiện. Con gái vẫn nên sống an ổn mới tốt.”

Chiều hôm sau, trước khi Tô Bình Nam xuống xe, hắn nhìn thấy ba của Lộ Lộ đang đứng trước cửa bệnh viện.
Ánh mắt của ba Lộ Lộ rất phức tạp khi nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen trên đường và nhân viên bảo vệ Cẩm Tú.
Tô Bình Nam vừa xuống xe, lập tức cười nói: "Không biết là bá phụ hút thuốc, thế này thì để ta đến bệnh viện dặn dò bọn hắn. Có phòng hút thuốc dành cho bác sĩ ở đó, để bá phụ không phải chạy xuống."
Ba của Lộ Lộ dập tắt nửa điếu thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh, chính thức vươn tay ra: “Hôm qua chưa giới thiệu, ta tên là Diệp Cường.”
Tô Bình Nam nhìn bàn tay đang vươn ra của ba Lộ Lộ cũng chính thức bắt tay: "Tô Bình Nam."
“Ta ở đây để chờ ngươi, cùng ta đi dạo một chút có được không?”
Diệp Cường nói xong thì nhìn mấy người Đỗ Thạch đang đi theo sau Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam gật đầu vẫy tay với những người đi theo: "Các ngươi đừng đi theo, chờ ta ở bệnh viện."
Đỗ Thạch và những người khác lập tức cúi đầu đồng ý.
Diệp Cường nhìn hành động của mấy người Đỗ Thạch thì càng ngạc nhiên nhưng hắn không nói gì, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm dọc theo vỉa hè bên ngoài bệnh viện.
Diệp Cường nói trước: "Lần này quả thực làm phiền ngươi. Ta nghe công ty của Lộ Lộ nói rằng chi phí bệnh viện thực sự là do ngươi chi trả.”
Tô Bình Nam nói: "Vì ta mà Lộ Lộ mới ra nông nổi này, đây là điều ta nên làm mà."
Diệp Cường gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài mà nói: "Ta có thể nhìn ra tâm ý của con gái ngốc nghếch nhà ta, nhưng ta không biết quan hệ giữa hai người là như thế nào?"
Tô Bình Nam nói: “Chúng ta là bạn bè.”
Diệp Cường ừ một tiếng, đột nhiên hỏi một câu: "Tô tổng có bạn gái rồi phải không?"
Tô Bình Nam nhìn ba Lộ Lộ rồi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận