Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1392. Ta chờ



Chương 1392. Ta chờ




"Phi Cơ, ta có thể đuổi cùng giết tận ngươi đấy, mong là ngươi phối hợp!"
Hoàng Văn Bân chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt vừa hung ác vừa nghiêm túc.
"Ta chờ ngươi."
Phi Cơ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người va thẳng vào nhau.
Bầu không khí như đóng băng.
Theo quy tắc, Hoàng Văn Bân không có bằng chứng thì không có quyền tỏ thái độ với người bị hại đến báo án như vậy.
Nhưng theo tình hình thực tế, ai mà chả biết Phi Cơ ca tiếng tăm lừng lẫy có thủ đoạn gian xảo. Nhất thời không có ai muốn xen vào, hai người cứ thế giằng co.
Lúc này, Lương Văn Xương mặt mày xanh mét phá vỡ trạng thái giữa hai người.
Nam nhân nổi giận đẩy cửa đồn cảnh sát Loan Tử, sắc mặt xanh mét đi tới trước mặt Phi Cơ.
"Có phải ngươi giết Đại Thiên Tử không?'
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Lương Văn Xương túm cổ áo Phi Cơ, gằn từng chữ trong kẽ răng: "Ta thừa biết tâm tư của ngươi. Phi Cơ, ngươi là khối u ác tính lớn nhất Cảng thành!"
Cuộc hỏi đáp lạ lùng khiến mấy cảnh sát vây xem ngơ ngác nhìn nhau. Nữ hài Chung Hân Như ngây ra như phỗng. Nhờ có người khác giới thiệu, nàng mới biết nam nhân giận dữ này là thần tượng mà mình từng sùng bái.
Cựu cục trưởng Cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức, sếp Lương Lương Văn Xương.
Thật không ngờ người thượng vị cuối cùng trong kế hoạch Thế Giới Mới lại bị bắn chết trong quá trình phô bày thực lực trước hỗn chiến. Mặc dù mọi người đều nhìn thấy hung thủ chết ngay tại chỗ, nhưng Lương Văn Xương hoàn toàn không tin.
Hắn làm việc trong Cục chống Xã hội đen và Tội phạm có tổ chức nhiều năm như vậy, biết rõ tính cách của Thượng Hải Tử, Thượng Hải Tử không có lá gan đó.
Giết người?
Còn là trắng trợn nổ súng trước mặt cảnh sát?
Đùa gì thế, ai mà chẳng biết Thượng Hải Tử có thể ngồi lên vị trí bang chủ không phải vì hắn hung ác, mà là vì hắn giỏi kiếm tiền.
Tiền càng nhiều thì càng trói buộc.
Đạo lý rất đơn giản. Ra ngoài chỉ có mạng quèn, đương nhiên chân trần không sợ đi giày. Nhưng sau khi hắn đi giày thì sẽ trở nên gò bó, dễ khống chế hơn nhiều.
Nhưng có một ngoại lệ là Phi Cơ đang ở ngay trước mặt mình.
Người trẻ tuổi này giúp cho Hòa Ký ăn nên làm ra, hơn nữa một số cải cách xí nghiệp hóa đã đưa bọn hắn lên một con đường mới mà Lương Văn Xương chưa từng thấy. Theo lý thì khi có tiền, có vô số đàn em, người bình thường chắc hẳn sẽ cẩn thận, nghĩ cách sống thật kín tiếng, hai năm sau di dân, sống ung dung tự tại cả đời.
Nhưng Phi Cơ lại không làm như vậy.
Hắn liên tục kết giao với các ban ngành có thực quyền, từ đó Lương Văn Xương nhìn ra dã tâm không hề che giấu của nam nhân này. Vả lại Lương Văn Xương không phải kẻ ngu, thái độ lá mặt lá trái và lượng tài phú tăng đột biến của những người nằm vùng kia đã nói lên một điều.
Những người này phản rồi, không đáng tin tưởng. Mà người thượng vị duy nhất vẫn còn nghe lời là Đại Thiên Tử thì đã chết vào tối nay.
Ngoài giận dữ ra, Lương Văn Xương càng không nhìn thấu nam nhân có xuất thân đả tử này.
Cái chết của Đại Thiên Tử tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Lương Văn Xương cho rằng đây chỉ là kế hoạch thanh trừ của Phi Cơ mà thôi, tương tự như phương pháp kín kẽ và đầy âm mưu mà hắn từng sử dụng hồi trước.
Nhưng rốt cuộc thì nam nhân này muốn gì?
"Chào sếp, ta là luật sư của Phi Cơ tiên sinh."
Luật sư Tô hắng giọng mấy tiếng: "Nếu ngươi không buông thân chủ của ta ra thì ta sẽ kiện ngươi tội sử dụng bạo lực trong lúc chấp pháp và tội phỉ báng."
Quả nhiên thế giới đã đổi khác, đám luật sư thời nay đều miệng lưỡi trơn tru, điều này làm cho sắc mặt Lương Văn Xương xanh mét.
"Ta sắp nghỉ hưu rồi."
Lương Văn Xương nhìn Phi Cơ chòng chọc: "Nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, ta vĩnh viễn không tha cho ngươi."
"Xin hỏi việc của ta đã xong chưa?"
Phi Cơ phớt lờ Lương Văn Xương và Hoàng Văn Bân, xoay người hỏi cảnh sát Chung Hân Như ở một bên: "Giờ ta đi được chưa?"
"Được rồi."
"Không được!"
Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc.
Hoàng Văn Bân nhìn chằm chằm Phi Cơ: "Hiện tại ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến sự kiện bạo lực phi pháp, ta có quyền tạm giam ngươi hai mươi tư tiếng."
"Ta cược ngươi không thể giam giữ ta thời gian dài như vậy."
Phi Cơ trả lời với ánh mắt khinh miệt: "Nhưng trong lúc ta bị tạm giam, chuyện bên ngoài không liên quan đến ta đâu nhé."

"Hương vị khá được, có điều quá thanh đạm."
Tô Bình Nam gác đũa, chậm rãi cất lời.
"Canh quá đậm sẽ mất hương vị tự nhiên. Nhìn cách dùng bữa của ngươi, hẳn là ngươi cũng đi lên từ tầng chót. Tâm trạng không tốt thì hãy tới đây ăn cơm."
Lương thúc đưa lời mời.
Tướng ăn của nam nhân có khí thế bức người này không hề nho nhã, trái lại rất giống người lao động vất vả.
Hắn ăn miếng to uống hớp lớn, cực kỳ ngon lành. Nhưng vẻ thô lỗ trên người không ảnh hưởng tới khí chất chút nào.
Tựa như ăn uống nên như thế.
Sự tự tin khiến nam nhân này làm bất cứ việc gì cũng có vẻ tự nhiên. Ánh mắt thẳng thừng của mấy mỹ nữ công sở đã ăn xong, lẽ ra phải rời đi từ lâu đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Lương thúc rất hiểu mấy nữ hài này, biết rằng nếu không có vị nữ sĩ xinh đẹp Rebecca lấn át thì rất có thể là Tiểu Tuyết to gan nhất sẽ chủ động bắt chuyện. Hết chương 1392.



Bạn cần đăng nhập để bình luận