Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2130. Chim ưng



Chương 2130. Chim ưng




Ban đầu, La Văn Giai lựa chọn đường lui Hạ Đông là đã trải qua tìm hiểu cẩn thận.
La Giai Văn thấy xét về công việc hay danh tiếng, đối phương đều ổn, cũng không phải loại người lợi dụng người khác. Quan trọng nhất là thực lực của hắn đủ mạnh. Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Chợ hải sản sôi động lạ thường, biển hiệu dễ thấy của Thủy sản Cẩm Tú khiến La Giai Văn có chút chán ghét. Hắn thuận lợi tìm được lão Cẩu theo chỉ dẫn trong điện thoại.
Khuôn mặt già nua và làn da ngăm đen cho thấy đối phương là một nam nhân quanh năm kiếm sống trên biển.
“Ngươi phạm tội giết người hay sao?”
Câu đầu tiên của đối phương khiến biểu hiện của La Giai Văn hơi cứng ngắc.
Lão Cẩu nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè: “Đừng nóng vội, với mức giá này mà ngươi cũng sẵn sàng đi, điều đó có nghĩa là ngươi đã phạm tội nghiêm trọng. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ cần tiền.”
Để ngụy trang, La Giai Văn cố tình bày ra vẻ mặt khó xử: “Cẩu ca, ta thật sự không trả nổi bấy nhiêu tiền. Chỉ là đến Bổng Tử quốc thôi mà, khoảng một hai tiếng, giá tiền này của ngươi…”
Sắc mặt lão Cẩu trở nên lạnh lùng. Trong cửa hàng nhỏ hẹp tràn ngập mùi tanh của cá, hai hán tử đứng dậy, con dao giết cá trong tay tản ra hơi lạnh khiến La Giai Văn hãi hùng khiếp vía.
“Cẩm Tú đã nói đó không phải là vấn đề khoảng cách, mà là vấn đề một mạng sống có giá trị bao nhiêu.”
Khi lão Cẩu nói chuyện, hai hán tử kia đã im lặng kẹp La Giai Văn vào giữa.
“Ta biết phân rõ phải trái.”
Lão Cẩu vỗ vai La Giai Văn: “Cho nên trước khi giết ngươi, ta phải nói cho ngươi biết lý do.”
La Giai Văn có chỉ số IQ cao, nhưng cả đời sống ở tầng lớp khác, nên hắn không thể hiểu được đám người ăn cơm từ biển này dã man đến cỡ nào, đồng thời không thể hiểu được sự tàn ác thực sự trong giang hồ.
Không một tiếng động, một con dao dài đủ sắc bén đã đè lên thắt lưng của La Giai Văn. Kỹ thuật điêu luyện của đối phương khiến lưng La Giai Văn toát mồ hôi lạnh.
Bọn hắn tuyệt đối không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
“Chúng ta không thể thỏa thuận về giá cả. Ngươi vội rời đi như vậy, ắt sẽ tìm người khác sớm hơn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, toàn bộ Lâm Hải này không ai dám nhận việc đưa ngươi đi ngoại trừ ta. Cho nên, Cẩm Tú nhất định sẽ biết chuyện của ngươi.”
Có lẽ là ảo giác, La Giai Văn nhìn thấy trong mắt tên hung hãn này hiện lên sự sợ hãi khi nhắc đến hai chữ Cẩm Tú.
“Nếu bọn hắn biết, ta nhất định sẽ chết.”
Lão Cẩu nhếch miệng: “Bây giờ ta không muốn chết nên chỉ có thể giết ngươi. Ngươi không chết trên thuyền của lão tử cũng không tính là làm xấu thanh danh của ta.”
“Cẩu ca, ta thấy ngươi không đáng phải giết chết ta ở đây. Ta có thể cho ngươi tiền nhưng ta muốn ngươi cam đoan sẽ đưa ta ra biển.”
La Giai Văn nhìn hai người phía sau, sau đó liếc nhìn khu chợ sầm uất, đầu óc điên cuồng chuyển động: “Ta có quan hệ không tệ với Hạ Đông. Huống chi, nếu ta gây ra tiếng động quá lớn, ngươi xác định có thể che giấu được?”
Dứt lời, La Giai Văn ném túi xách xuống dưới chân lão Cẩu: “Tất cả tiền đều ở đây, giữ lại mạng rồi đưa ta đi.”
Lão Cẩu xoay người nhặt lên, nhìn người qua lại trong chợ, cuối cùng gật đầu. Lão Cẩu chỉ lo nhìn tiền mặt trong túi không để ý con dao mà La Giai Văn giấu ở thắt lưng đã được lấy ra. Một tay của La Giai Văn lặng lẽ tiến vào trong túi, vẫn không lấy ra.
Con thỏ nổi nóng cũng sẽ cắn người huống chi là một người bị dồn ép. La Giai Văn cẩn thận như vậy, làm sao có chuyện hắn không mang theo vũ khí tự vệ chứ?

Mọi chuyện có vẻ diễn ra suôn sẻ sau đó.
Lão Cẩu sau khi nhận được tiền trở nên rất ngoan ngoãn. La Giai Văn có thể nhìn ra nam nhân đã kiềm chế bạo lực này rất có uy tín ở huyện Lâm Hải. Trên đường đi, rất nhiều tên gia hỏa rõ ràng không phải kẻ lương thiện đều gật đầu với lão Cẩu, gương mặt hiện lên sự nịnh nọt.
“Cẩu ca, có vẻ ngươi là một nhân vật ở Lâm Hải này.”
La Giai Văn thận trọng thăm dò đối phương: “Tại sao ta chưa từng nghe tên của ngươi vậy?”
“Trước kia ta là cướp trên biển, không phải giang hồ đánh chiếm địa bàn.”
Lão Cẩu không giấu diếm: “Cần thanh danh làm gì, không chừng có ngày lật thuyền rơi xuống biển.”
Có lẽ vì nhắc đến hào quang năm xưa nên lão Cẩu nói hơi nhiều.
“Nếu không phải sau này Cẩm Tú quá bá đạo, lão tử còn cần kiếm số tiền nhỏ của ngươi sao? Con mẹ nó tuân theo quy củ. Nguy hiểm không nhỏ mà tiền kiếm được không nhiều.”
Lại là Cẩm Tú.
La Giai Văn lúc này mới thực sự nhìn ra năng lượng mà Cẩm Tú sở hữu. Hắn cảm thấy lão Cẩu giống như một con sói đơn độc lại sợ hai chữ Cẩm Tú. Đồng thời cảm thấy ớn lạnh trước khả năng nhẫn nại của Tô Bình Nam.
Trong mắt nhiều lãnh đạo cấp cao ở Thiên Đô, Tô Bình Nam hiện tại chỉ là một kẻ ngốc sống ẩn dật và làm việc chăm chỉ kiếm tiền để tẩy trắng cho mình. Nhiều người thậm chí còn khen ngợi cách làm ăn của Cẩm Tú, cho rằng những tin đồn đó chỉ là tin vịt từ những kẻ nhàm chán trên đường.
Nhưng từ Thiên Đô đến Lâm Hải, Tiểu Hồng Bào lại có lãnh địa rộng lớn đáng sợ đến như vậy. Người này thật sự nguyện ý tầm thường như bề ngoài sao?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu La Giai Văn, nhưng hắn không thể nắm bắt được điểm mấu chốt trong đó. Điều này khiến cho La Giai Văn luôn tự nhận mình thông minh muốn phát điên lên.
“Nhất định ta đã bỏ sót gì đó.”
Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, lão Cẩu đang dẫn đường phía trước đột nhiên dừng bước. La Giai Văn ngạc nhiên ngẩng đầu.
Năm sáu hán tử đứng thẳng trên con đường dẫn vào bến cảng.
“Chim ưng.”
Đây là cảm giác đầu tiên của La Giai Văn.
Nếu sự hung dữ và tàn ác của lão Cẩu mang đến cho hắn ấn tượng về một con sói đơn độc không có luật pháp đang đi trong vùng hoang dã, thì nam nhân lưng thẳng tắp dẫn đầu đám người đối diện lại giống một con chim ưng tàn nhẫn chỉ biết săn mồi! Hết chương 2130.



Bạn cần đăng nhập để bình luận