Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 13: Bận rộn và về nhà

Chương 13: Bận rộn và về nhà
Trước đường cái không rộng lắm của nhà máy thực phẩm, mấy chục chiếc ô tô kéo hàng đậu ở đó, khiến cho đường cái trở nên chật chội. Công ty xuất nạp, Tiểu Triệu kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút. Tô Bình Nam đặt một băng ghế ở vỉa hè cạnh đường, đứng trên đó cầm cái lớn loa chỉ huy kiểm hàng kiếm hàng, hẳn là do liên tục hô lớn, giọng đã hơi khàn. Hoàn toàn không có dáng vẻ Thái Sơn đè đầu mà mặt không đổi sắc như bình thường.
Người phát hiện Ngụy Tam là Trương Đồng, Trương Đồng cũng sắp mệt đến điên rồi, Tô Bình Nam nổi quạo, Trương Đồng trở thành người cứu hỏa. Đầu óc quay mòng mòng, vừa xoay người thì thấy Ngụy lão tam đang trợn mắt há hốc mồm.
"Tam ca, xe đến rồi?"
Trương Đồng rất chờ mong ngày mua được xe, thấy Ngụy lão Tam Lập thì lập tức hô lớn.
Ngụy lão tam còn chưa tỉnh táo lại sau những rung động do cảnh tượng trước mắt mang lại, không ngừng tự lẩm bẩm: "Một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?"
Người người đều nói Tiểu Hồng Bào cải tà quy chính, nhát gan, núp trong chỗ để hàng không dám đi ra. Ai biết người ta lặng lẽ làm ra cảnh tượng lớn như vậy.
Bị Trương Đồng kéo mấy lần, Ngụy lão tam mới hồi phục tinh thần lại.
"Đến rồi, trời đất ơi, Tiểu Hồng Bào kiếm được bao nhiêu chứ?"
Ngụy lão tam còn đang mê muội, Trương Đồng đã hưng phấn chạy tới chỗ Tô Bình Nam.
"Không đi được, nói cho Ngụy lão tam biết, đêm nay đi lấy xe."
Thành phố Thiên Đô cách Ô Thành chừng hơn 7 tiếng đường xe, đêm nay đi, sáng ngày hôm sau có thể về gấp.
Tuy Ngụy Tam đã nghe Trương Đồng truyền lời nhưng vẫn cười cười đi tới trước mặt Tô Bình Nam: "Hồng Bào ca, không vội, ngươi làm việc của ngươi trước đi, đêm nay lão tam ta làm chút rượu ngon ở Lục Giác Đình, chờ Hồng Bào ca đến dự." Hắn là nhân vật lão thành trong giang hồ, đương nhiên biết một người có tiền như Tiểu Hồng Bào sẽ có bao nhiêu thế lực. Rất tự nhiên đổi giọng, bỏ chữ tiểu trong Tiểu Hồng Bào mà hắn hay gọi, thay thành Hồng Bào ca.
Tô Bình Nam khẽ gật đầu, hắn cũng là lão giang hồ, đương nhiên cũng khéo ăn nói.
Bận rộn đến 7 giờ tối, mấy chục chiếc xe hàng mới lục tục chất đầy, một người anh em đứng trông coi hàng chạy tới thông báo cho Tô Bình Nam nhận hàng, một trăm bảy mươi ngàn kilogram hạt thông đến tay, Tô Bình Nam hạ quyết tâm: "Mướn người, nhanh chóng đề bạt một số người làm việc linh hoạt, đáng tin cậy, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chúng ta sẽ bị cầm chân ở đây mãi."
Liếc nhìn Trương Đồng đã mệt đến ngồi bẹp xuống, Tô Bình Nam không khách khí đá hắn một cái.
"Ca, Lục Giác Đình?" Trương Đồng vui vẻ đứng lên, phủi bụi trên người.
"Về nhà đi, hỏi ông già ngươi, bên này chúng ta đang cần một người có thể quản lý được tình hình, hắn xem xem có thể đề cử người nào cho chúng ta không." Lần trước, Trương Kiến Quốc đề cử Trương Lệ Hoa đến đây để Tô Bình Nam nhặt được một nhân tài, hắn cho rằng Trương Kiến Quốc là một ngôi sao may mắn, không nhịn được nghĩ là trong tay Trương Kiến Quốc vẫn còn có nhân tài.
Nhìn xem vẻ mặt không tình nguyện của Trương Đồng, Tô Bình Nam vỗ vỗ vai hắn.
"Lão đầu tử cũng không dễ dàng, đến phòng làm việc của ta, nói Tiểu Triệu đưa cho hai điếu thuốc xịn, đem về hiếu kính cho ông già ngươi."
Tô Bình Nam đối xử vô cùng tốt với mấy huynh đệ này, mỗi tháng cấp cho hai điếu Trung Hoa, một là miễn cho bọn họ xài tiền bậy bạ, hai là tăng thể diện cho các huynh đệ mình.
Trương Đồng đương nhiên là rất nghe lời Tô Bình Nam, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn nghe theo.
Khoảng thời gian này, Trương Kiến Quốc sống rất tốt, mỗi ngày, hắn chở hạt thông thì có thể mang đến cho hắn 30 đến 50 đồng thu nhập thêm, bọn thủ hạ cũng kiếm được không ít, cho nên hắn nói gì nghe nấy. Khiến cho ý nghĩ về hưu sớm, cho con trai lớn lên tiếp quản công việc của mình của Trương Kiến Quốc hơi dao động.
Tô Bình Nam thủ đoạn cao minh, tất cả phí vất vả chỉ cho trưởng tàu, mấy trưởng tàu như Trương Kiến Quốc uy vọng càng ngày càng tăng, trong tay có tiền đương nhiên bạn bè cũng nhiều, trong lúc vô tình, tổng thể địa vị của tuyến Ô Phong ở nhà ga Ô Thành cũng tăng lên không ít.
Gần đây, bầu không khí trong nhà Trương Kiến Quốc rất vi diệu, anh cả của Trương Đồng là Trương Cương đã tìm được một nửa của mình, bây giờ trong nhà nhà gái chỉ chờ Trương Cương lên nối nghiệp cha, có miếng ăn là có thể kết hôn.
Trương Cương thấy đến cuối năm rồi mà ông già vẫn chưa hề nhắc tới chuyện chủ động xin về hưu, trong lòng mâu thuẫn. Gần đây ông già kiếm được nhiều lợi ích, một khi lui xuống, những thứ này sẽ không còn. Mà với tư lịch của Trương Cương thì muốn leo lên đến trưởng tàu thì phải chờ đến ngày tháng năm nào. Cho nên trong lòng Trương Cương cũng sợ cha mình hối hận, quyết định không xin nghỉ hưu sớm. Nếu thật như vậy, sợ là nhà gái sẽ chia tay hắn.
Mẹ Trương Đồng thấy hiếm khi con trai thứ mới về, vui vẻ làm một bàn đồ ăn đủ món. Trương Kiến Quốc biết bây giờ chuyện làm ăn của Tô Bình Nam cực lớn, ngắn ngủi mấy tháng mà đã không còn là tên đại lưu manh trò chuyện vui vẻ với hắn trên xe lửa nữa, bây giờ đã trở thành hào cường một phương, có trăm thủ hạ theo hắn kiếm cơm.
Bây giờ mặt mũi của đứa con trai thứ còn lớn hơn mình, mỗi ngày đi theo Tô Bình Nam, thoáng cái cũng thành một nhân vật không nhỏ ở nhà ga. Thấy Trương Đồng về, còn đem về cho mình hai điếu thuốc xịn, trong lòng cũng rất vui mừng. Lấy một bình rượu ngon trân tàng ra, muốn uống vài ly với thằng con trai rất có tiền đồ này.
Trong một lần lái xe, có mấy tên côn đồ uống rượu say gây sự, khuyên giải không có kết quả, suýt nữa Trương Kiến Quốc phải gọi nhân viên bảo vệ ra mặt, kết quả một người trong số đó cung kính hỏi có phải hắn là cha của Đồng ca hay không, hắn ngẩn ra mấy phút mới giật mình hiểu được, Đồng ca là con trai mình. Gật đầu, mấy người lập tức khom lưng cúi đầu xin lỗi, một trận phong ba lắng lại như thế. Lúc đó hắn mới biết con trai mình đã trưởng thành.
Trên bàn cơm, lần đầu tiên Trương Kiến Quốc nâng ly rượu lên, cạn mấy ly với Trương Đồng. Mẹ Trương Đồng cũng vui vẻ ra mặt. Chuyện con trai thứ không thể nối nghiệp cha giống như một cây gai trong lòng nàng, bây giờ thấy Trương Đồng sống không tệ nên rất vui vẻ, cười không ngậm mồm được, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào chén Trương Đồng.
"Con trai, nghe nói Tô tổng của các ngươi đối xử với các ngươi không tệ? Rất coi trọng ngươi, ngươi phải cố gắng làm cho tốt, đừng có phụ lòng người ta."
Trương Đồng tâm tính vẫn còn là thiếu niên, gần đây, hắn cảm thấy chuyện đắc ý nhất trong đời cũng như thế thôi. Cũng không còn khúc mắc với chuyện không thể nối nghiệp cha nữa, nghe mẫu thân nói tới Hồng Bào ca, lập tức mặt mày hớn hở kể lại.
Nghe hắn nói tiền lương một tháng của hắn lên tới 1500, ba người trong nhà kinh ngạc lắm, nghe nói mỗi tháng được cấp cho hai điếu Trung Hoa với cho hắn một căn nhà, vợ chồng Trương Kiến Quốc đã chấn động không nói nên lời.
Trương Cương càng nghe càng cảm thấy khó chịu, bây giờ mình ở nhà chờ xắp xếp việc làm, đi hẹn hò với bạn gái tốn mười đồng tiền còn do dự cả buổi mà em trai của mình đã có một căn nhà của riêng mình? Hơn nữa còn là nhà lầu?
Càng nghe càng không thoải mái, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng. Trương Cương đột nhiên dằn ly rượu trong tay xuống, âm dương quái khí nói: "Tô tổng Tô tổng, hắn là cái chó gì! Một tên lưu manh buôn đi bán lại, sớm muộn gì cũng bị bắn lủng đầu!"
Vừa dứt lời, trên bàn cơm lập tức yên tĩnh lại, Trương Đồng đang cười hì hì, sắc mặt lập tức trở nên âm độc, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Trương Cương, giọng điệu âm tàn, gằn từng chữ: "Trương Cương, nếu ngươi còn là đàn ông thì lặp lại lần nữa coi."
Bây giờ, trong lòng Trương Đồng, Tô Bình Nam giống như thần vậy, nghe anh mình nói như vậy, trong lòng hắn giận như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận