Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2304. Ấn tượng tốt nhất



Chương 2304. Ấn tượng tốt nhất




Nhiều người khi xem phim có cảm giác nhân vật phản diện thường chết vì nói quá nhiều. Nhưng phim chỉ là phim, tình huống này hiếm khi xảy ra trong thực tế.
Nói chung, trên thực tế những người có quyền lực được coi là chư hầu một phương không còn phân biệt được chính phái hay nhân vật phản diện nữa.
Suy cho cùng thì không có đúng hay sai, hầu hết mọi người đều làm việc vì lợi ích của mình.
Nhưng nếu nghiên cứu kỹ những người này, ngươi sẽ thấy bọn hắn đều có một đặc điểm trong cách làm việc, đó là tàn nhẫn và quyết đoán.
Một khi điểm yếu của đối thủ bị phát hiện, hành động của bọn hắn thậm chí có thể được mô tả là nhanh chóng và bạo lực.
Cố Thanh Tùng đã lợi dụng cái chết của Dương Duyệt để tạo ra một khởi đầu vô cùng bi thảm cho mọi người. Đồng thời hắn cũng âm thầm nói với tất cả các ông chủ phe phái địa phương về thái độ của mình.
Không có đường quay lại sau khi đã thực hiện. Bây giờ chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc chúng ta cùng thắng, hoặc chúng ta cùng chết.
Dù sao, nhà họ Cố không phải người ngoài như ông chủ Tô. Vẻ đạo mạo mà đám ông chủ phe phái địa phương thể hiện có thể che giấu ông chủ Tô những việc làm bẩn thỉu của bọn hắn nhưng không thể gạt được nhà họ Cố ăn sâu bén rễ ở Thiên Nam.
Có người dẫn đầu, những kẻ quyền lực này bắt đầu lấy lại bản chất quyết đoán và tàn nhẫn của mình.
Bây giờ người sáng suốt đều biết, cái chết của Dương Duyệt tuyệt đối không liên quan tới Hậu Đại Khánh.
Trước hết, Hầu Đại Khánh sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, bởi vì hắn đã làm việc nhiều năm trong hệ thống giám sát. Dù sao chỉ cần đầu óc không mục nát, hắn sẽ không giao một cái bút máy cho người bị thẩm vấn.
Hơn nữa, cho dù Hầu Đại Khánh có hận vì bị tát thì hắn cũng phải điên đến mức nào mới dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để trả thù một kẻ nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ sống nửa đời còn lại trong nhà tù?
Xét từ cái chết của Dương Duyệt, bốn chữ vu oan giá họa đã hiện lên trên trang giấy.

“Thủ đoạn của nhà họ Cố quá thấp kém.”
Khi Lục Viễn báo cáo với Tô Bình Nam, hắn đã sử dụng từ thấp kém khi mô tả cái chết của Dương Duyệt. Hiển nhiên, trình độ hiểu biết của hắn xuất phát từ góc độ giang hồ.
Hồ Điệp cho rằng, làm sao có chuyện Tô Trung Hòa không nhìn thấu được đây là một sự kiện vu oan giá họa.
“Chưa chắc. Có thấp kém hay không còn phải xem hiệu quả.”
Tô Bình Nam đang ở Nhật Bản xa xôi nhưng luôn chú ý đến tình hình Thiên Nam đã nói ra bản chất của sự việc qua điện thoại: “Chỉ cần có ích thì phương pháp này có thể nói là xuất sắc.”
Nam nhân đã đưa ra một cái nhìn khác.
“Quan trường không phải giang hồ.”
Tô Bình Nam vui vẻ cười nói: “Nếu có bằng chứng tồn tại trong chốn quan trường thì sẽ có nhiều chỗ trống để thao tác.”
Quan trường không phải giang hồ.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Bình Nam đề cập câu nói này với Lục Viễn. Thậm chí, Tô Bình Nam còn yêu cầu Lục Viễn phải có tầm nhìn cao hơn, không hạn chế mọi việc trong giang hồ như trước kia.
Đối với tập đoàn Cẩm Tú hiện tại mà nói, sự tỉ mỉ và năng lực làm việc của Lục Viễn tuyệt đối xuất chúng. Hắn có thể đảm nhiệm rất tốt vị trí quản gia.
Nhưng không thể không thừa nhận xuất thân của Lục Viễn cùng nhiều năm lăn lộn trong giang hồ khiến cho dấu ấn giang hồ trên người hắn quá nặng, hắn đối với rất nhiều sự việc trong quan trường vẫn chưa thể nhìn một cách thấu triệt.
Tô Bình Nam có dã tâm cần một nhân tài có tầm cao và trung thành để đảm nhiệm vị trí quản gia. Điều này cũng là lý do tại sao yêu cầu của nam nhân đối với Lục Viễn ngày càng nghiêm khắc.
Người có tài hoa rất nhiều, nhưng trung thành tuyệt đối như Lục Viễn thì hoàn toàn hiếm thấy.
“Tô Trung Hòa sắp trở về Thiên Đô rồi.”
Tô Bình Nam hạ mệnh lệnh mới cho Lục Viễn: “Nếu ta đoán không sai, lần đầu tiên giao phong giữa hắn và Cố Thanh Tùng hẳn rơi vào chuyện Dương Duyệt tự sát. Ta muốn ngươi giám sát chặt chẽ toàn bộ quá trình, để ngươi có thể hiểu được một chiêu vu oan giá họa nhìn thì cực kỳ thấp kém của Cố Thanh Tùng rốt cuộc đặc sắc đến cỡ nào.”
“Ta hiểu rồi, Nam ca.”
Lục Viễn cung kính cúp điện thoại.

Thời tiết Thiên Đô rất tốt kể từ ngày cuối cùng của tháng 7. Buổi sáng sau cơn mưa đã cuốn đi cái nóng tích tụ mấy ngày qua.
Đặc biệt hương đất sau mưa lan tỏa trong không khí khiến lòng người sảng khoái.
Ngày này chỉ là một ngày bình thường đối với nhiều người, nhưng nó thực sự là một ngày khó quên đối với lão Lâm đã làm bảo vệ mấy chục năm ở ủy ban tỉnh.
Khó quên đến nỗi ngay cả sau khi về hưu, mỗi khi nói về sự nghiệp của mình, hắn vẫn luôn kể về mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Trên thực tế, lão Lâm mấy năm qua rất ít khi nhớ lại các chuyện liên quan đến ủy ban tỉnh, chuyện duy nhất mà hắn sẵn lòng nói ra chỉ có hai chuyện.
Đầu tiên là ông chủ cũ họ Mạnh.
Lão Lâm làm việc ở ủy ban tỉnh nhiều năm như vậy, chứng kiến quá nhiều hoa nở hoa tàn.
Hắn đã nhìn thấy nhiều nhân vật quyền lực vinh quang to lớn khi bọn hắn nhậm chức, cũng đã chứng kiến nhiều quan chức biên cương buồn bã về hưu, cảm thấy cô đơn khi xa rời quyền lực của mình. Trong bảy tám lão đại của ủy ban tỉnh mấy năm qua, người để lại ấn tượng tốt nhất trong lòng lão Lâm cũng chỉ có ông chủ Mạnh với nhiệm kỳ bốn năm ngắn ngủi.
Cũng không phải vì những thành tích tốt của ông chủ Mạnh để lại ấn tượng không tệ với lão Lâm. Nói thật, lão Lâm không hiểu chính sách cấp cao, cũng lười suy nghĩ.
Hắn nhìn người.
Sự hòa nhã của ông chủ Mạnh trong ngày thường và phong thái điềm tĩnh của hắn vào cuối ngày đã để lại ấn tượng sâu sắc cho lão Lâm. Hết chương 2304.



Bạn cần đăng nhập để bình luận