Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1807. Lựa chọn rồi thì đừng hối hận



Chương 1807. Lựa chọn rồi thì đừng hối hận




“Mọi thứ đang thay đổi, Hòa Ký không còn là Hòa Ký ngày xưa. Quý Lợi Cao ăn cơm của ta, bưng bát của ta như lại phản bội, đương nhiên phải trả giá.”
Rebecca nhấp một ngụm rượu vang đỏ như máu tươi: “Hiện tại chỉ có ta mới có thể cứu ngươi, ta rất thích kiểu người như ngươi, vì vậy nói trắng ra là ta có thể cho ngươi tất cả, cũng có lấy lại gấp đôi. Đồng ý hay không, quyền quyết định là ở ngươi.”
“Ngươi làm như nào giúp được ta?”
Kỷ Thiểu Quần vì việc của bạn gái mình đã rất thất vọng với bộ phận an ninh, hắn không hề ngại làm việc cho nữ nhân trước mặt, nhưng hắn cần phải biết khả năng của đối phương rốt cuộc có bao nhiêu.
Bán mạng cũng phải bán với giá tốt, đây là suy nghĩ chân thật nhất của nam nhân.
“Tiền của ngươi mất như thế nào, ta sẽ giúp ngươi lấy lại như thế đó, làm như vậy ICAC sẽ không thể tra ra được ngươi. Về phần con đường thăng quan tiến chức của ngươi. . . “
Rebecca cười nói: “Hoa Thiên chết ở trong tay ngươi, công lao lớn như vậy chắc không ai có thể ngáng đường ngươi được nữa.”
Kỷ Thiểu Quần đã không thể che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt.
Đối phương không hề nói nhiều, nhưng nội dung chứa đựng trong đó lại quá đáng sợ.
Hắn là một người cực kỳ thông minh, đối với việc phân tích sự tình dĩ nhiên không thể chỉ nhìn vào bề ngoài.
Ít nhất hắn có thể chắc chắn một điều, đằng sau sự việc của Hoa Thiên có bóng dáng của Hòa Ký, vậy thì Tăng gia ...
“Giao dịch lần này không có thuốc hối hận, chắc ngươi hiểu ý ta.”
Rebecca cắt ngang suy nghĩ của Kỷ Thiểu Quần, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến trong lòng nam nhân ớn lạnh...

Ngoài Rebecca và Kỷ Thiểu Quần, không một ai biết hai người bọn hắn đã nói những gì, nhưng Kỷ Thiểu Quần sau khi bước ra khỏi nhà hàng, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Việc này khiến hai đồng nghiệp đang đi đến có chút ngạc nhiên.
“Sếp, có phải cổ phiếu đã tăng giá rồi?”
A Hỏa cười ha ha mở miệng.
“Cổ phiếu không tăng, nhưng ta sẽ dẫn theo các ngươi thay đổi cách sống.”
Kỷ Thiểu Quần trầm giọng nói: “Sống một cuộc đời vì chính chúng ta.”
Hai người ngỡ ngàng.
“Gọi các huynh đệ tập trung ở phòng để súng, có đổi vận được hay không còn phải phụ thuộc vào lần này.”
Kỷ Thiểu Quần vỗ vai hai người, không nói gì nữa.
...
Thế nào là không thể sai sót?
Theo quan điểm của Tô Bình Nam, đó là liên tục xác nhận tất cả những sơ hở có khả năng tồn tại trong toàn bộ sự việc, không để ảnh hưởng về sau.
Kỷ Thiểu Quần có giết được Hoa Thiên hay không?
Tô Bình Nam không thể chắc chắn.
Nhưng Cẩm Tú cần một kết thúc đẹp cho vấn đề này. Nếu giết được Hoa Thiên, vậy thì cái chết của Tăng Quốc Sơn sẽ được xử lý triệt để khi đóng nắp quan tài, vì vậy trong sự việc này nam nhân sẽ không cho phép bất kỳ sơ suất nào xảy ra.
Nếu như Kỷ Thiểu Quần không thể giải quyết tốt vấn đề này, vậy thì người này không đáng để tập đoàn Cẩm Tú trả giá cao như vậy.
Mãnh hùng đa nghi.
Tô Bình Nam chưa bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào người ngoài.
...
Hoa Thiên đến sớm hơn giờ hẹn 20 phút. Mặc dù trong lòng hắn không hề nghi ngờ A Đệ, nhưng sự thận trọng ăn sâu vào xương tủy khiến hắn vẫn cần điều tra một số thứ.
“Lạp Liệm, ngươi đến khách sạn Phúc Ái đặt một phòng.”
Hoa Thiên không xuống xe: “Lúc này nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân của khách sạn phải là một bà già hơi mập, đeo kính gọng đen, ăn nói rất thô tục.”
Hắn có thể trở thành tên xã hội đen chỉ đứng sau Diệp Kế Hoan xếp hạng số một, chắc chắn là phải có chỗ hơn người: "Nếu như không phải bà ta, thì ngươi lập tức tìm cớ rồi rút lui. Nếu như không có vấn đề gì, ngươi tìm cách đi lầu hai xem xét tình hình. Ta muốn xác nhận chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì."
“Đã rõ.”
Lạp Liệm lên đạn cho khẩu súng lục, mở khóa an toàn, kiểm tra một lượt rồi ra khỏi xe đi thẳng vào trong.
Sự thận trọng của Hoa Thiên khiến hắn không chỉ để tâm vào điểm này. Hắn quay người nhìn Mã Đạt, chỉ vào một quầy bán hoa quả ở góc phố: “Dứa năm tệ, thanh long mười một tệ, nước đậu xanh tám tệ rưỡi.”
Thấy lão đại của mình một hơi đọc giá của bảy tám loại trái cây và đồ uống, vẻ mặt Mã Đạt có chút bối rối.
“Vị trí của quầy bán trái cây tốt đến mức cả con phố đều nằm trong tầm kiểm soát của nó. Nếu như ta là cảnh sát thì chắc chắn sẽ thay thế người bán hàng thành người của mình. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, đối phương sẽ không thể nhớ giá của nhiều thứ như vậy, ngươi đi đến hỏi thử.”
Hoa Thiên sắc mặt nghiêm túc: “Hành động chú ý cẩn thận.”
...
“Hoa Thiên đến rồi.”
A Đệ đang ngồi bên cửa sổ của một quán trà trên tầng hai tòa nhà, nói với Lữ Tư Kiệt ở bên cạnh: “Nếu như ta đoán không nhầm, chắc hẳn hắn đang ngồi trong chiếc xe Toyota màu trắng ở góc phố đó.”
Nữ nhân nhỏ nhẹ nói: “Vừa rồi có hai người ra khỏi chiếc xe đó, mặc dù bọn hắn đã cải trang, nhưng ta vẫn có thể nhận ra.”
A Đệ chỉ xuống tầng dưới: “Người đang mua hoa quả ở quầy trái cây đó là Mã Đạt, còn người đi về phía khách sạn là Lạp Liệm, đều là những tay súng được chiêu mộ đến cho lần hành động này."
Trông A Đệ có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã bắt đầu dao động.
Tình yêu, loại tình cảm thần kỳ này thực sự không thể nói bỏ là bỏ được. Lúc này nàng biết rất rõ hành động của mình tương đương với việc giết chết nam nhân nàng yêu nhất, một thứ cảm xúc khó có thể vứt bỏ đang vang vọng trong tâm trí A Đệ.
“Ngươi đã lựa chọn rồi thì đừng hối hận.”
Lữ Tư Kiệt nheo mắt nhìn nữ nhân tưởng như mình đã che đậy rất tốt: “Điều mà ngươi nên làm là nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt, thay đổi cuộc đời mình.”
A Đệ gật đầu, trầm giọng nói: “Các ngươi định ra tay như thế nào?”
Trong lòng nữ nhân cảm thấy thật bất hạnh về những gì sẽ xảy ra với nam nhân của mình.
Những người này làm việc rất đáng sợ, mặc dù Hoa Thiên gian xảo như hồ ly, nhưng những người này đích thực là thợ săn cao thủ, với tình hình này hắn nhất định sẽ phải chết.
“Chúng ta không ra tay.”
Lữ Tư Kiệt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Toyota màu trắng: “Hắn phải chết dưới tay của một người được mọi người công nhận.” Hết chương 1807.



Bạn cần đăng nhập để bình luận