Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1891. Có mười phút



Chương 1891. Có mười phút




Lục Viễn có tính là lão giang hồ hay không?
Tính.
Hắn có thể vận dụng thành thục các thủ đoạn trong giang hồ. Cho nên, rất ít người tính kế được hắn. Khi lưng hắn dựa vào con quái vật khổng lồ tập đoàn Cẩm Tú, hắn như cá gặp nước.
Có thể nói trong giang hồ đã lâu không có người khiến hắn khiếp sợ xuất hiện.
Về phần Lý Phong Điền?
Theo Lục Viễn, người này chẳng qua chỉ là một con dã thú đầu óc cằn cỗi mà thôi. Cay độc có thừa mà trí thông minh không đủ.
Lục Viễn cho rằng loại người này chỉ nên làm con sói Tây Bắc độc hành, kiếm bộn tiền thì chuyển sang chỗ khác, có như vậy thì mới có kết thúc yên lành.
Học người ta đánh địa bàn kiếm tiền?
Cách làm của hắn chắc chắn khiến cho hắn mất đi địa vị, thậm chí bù cả tính mạng vào.
Nhưng hôm nay, Lục Viễn đã phải ngạc nhiên trước những hiểu biết của nữ nhân trước mặt về giang hồ.
Nữ nhân chờ sẵn trong phòng bao trang điểm rất tinh xảo. Nhưng vẻ phong trần trên người không thể che giấu được.
Lục Viễn biết nữ nhân này là ai.
Sự chú ý của tập đoàn Cẩm Tú đối với tất cả những người bên cạnh Kỳ Đồng Ủy vượt khỏi sự tưởng tượng của Hồng tỷ.
Lục Viễn không có cái nhìn đặc biệt nào về nữ nhân lăn lộn phong trần.
Mỗi người mỗi hoàn cảnh, tất nhiên những gì trải qua cũng khác nhau, chỉ thế thôi. Huống chi, trong phong trần chưa chắc không có người tài giỏi.
Cao Tiểu Cầm không nói rõ nữ nhân đó tìm hắn làm gì. Cho nên, sau khi hẹn nhau địa điểm, Lục Viễn đã chủ động đến gặp mặt.
Vị trí đại quản gia của tập đoàn Cẩm Tú nhìn thì uy nghiêm nhưng Lục Viễn giống như giẫm trên tấm băng mỏng. Nam nhân biết rất rõ vị trí của mình càng phải cẩn thận hơn người khác rất nhiều.
Trong mắt tất cả mọi người, hắn đại diện không chỉ bản thân hắn mà còn cho toàn bộ Cẩm Tú, thậm chí Tô Bình Nam.
Hồng tỷ rất hài lòng với sự im lặng của Lục Viễn. Loại nam nhân vừa gặp mặt đã dám vỗ ngực xưng tên, mười người thì không đáng tin hết cả mười.
Chỉ có kiểu nam nhân tiếc lời như vàng mới là người chân chính làm việc.
“Xin lỗi giám đốc Lục, làm chậm trễ thời gian quý báu của ngươi.”
Hồng tỷ hiển nhiên là khách quen của quán trà. Nữ nhân mỉm cười nói với nhân viên phục vụ: “Bích Loa Xuân ngon nhất, loại ngày thường ông chủ của ngươi bảo không bán đấy.”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua Hồng tỷ rồi lại nhìn Lục Viễn, gật đầu một cái rồi rời đi, nhưng từ động tác rất nhỏ của hắn, hiển nhiên hắn nhận ra Lục Viễn.
“Ngươi chỉ có mười phút.”
Lục Viễn cau mày giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Nể mặt Cao tiểu thư, ta đồng ý đến đây nhưng không có nghĩa ta muốn lãng phí thời gian.”
Nam nhân không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã bộc lộ ra sự cường thế của Cẩm Tú.
“Đoàn Ỷ Hồng, thường được gọi là Hồng tỷ, đã từng là nhân vật số một số hai trong lĩnh vực phong nguyệt ở phương Bắc. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn ta giúp ngươi nhớ lại những chuyện đó.”
Nam nhân nói tiếp: “Chúng ta không có giao tình, hơn nữa Cẩm Tú nể mặt câu lạc bộ của ngươi như vậy là quá đủ rồi. Cho nên ngươi đừng có suy nghĩ gì khác.”
Mặc dù lời nói của Lục Viễn rất thẳng thắn, như trường đao lạnh thấu xương, nhưng Hồng tỷ không tức giận.
Mạnh được yếu thua. Đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi trong thế giới này.
Nữ nhân từ trong địa ngục bò ra hiểu đạo lý này hơn ai hết. Huống chi, dưới cái nhìn của nàng, cường thế là chuyện tốt. Chỉ khi nào dựa vào một thế lực đủ mạnh, thù hận mà nàng khắc trong xương cốt mới có cơ hội trả thù.
“Giám đốc Lục, ta muốn hỏi tập đoàn Cẩm Tú có thích tiền hay không?”
Hồng tỷ hỏi.
Đối với cuộc gặp mặt lần này, nàng đã diễn thử không biết bao nhiêu lần. Nàng lựa chọn một lời dạo đầu ổn thỏa nhất.
“Tiền là sức mạnh, bạo lực là thủ đoạn. Tập đoàn Cẩm Tú rất cần tiền.”
Lục Viễn nheo mắt kiên nhẫn trả lời. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nữ nhân kia muốn làm gì.
“Tiền gì dễ kiếm nhất?”
Mặc dù trong lòng Hồng tỷ đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng nàng vẫn lạnh cả người trước ánh mắt của nam nhân.
“Lũng đoạn.”
Lục Viễn đưa ra câu trả lời giống Tô Bình Nam. Hắn không biết đáp án này có chính xác không, nhưng hắn biết Tô Bình Nam nhất định không sai.
Nữ nhân nghĩ đến rất nhiều đáp án nhưng câu trả lời của Lục Viễn vẫn khiến nàng ngây người.
Không phải phim khiêu dâm, cờ bạc hay ma túy, cũng không phải mỏ quặng bất động sản gì cả. Hoàn toàn không đề cập đến bất kỳ ngành trục lợi nào, nhưng hai chữ lũng đoạn đã thể hiện sự bá đạo của Cẩm Tú.
“Lũng đoạn đòi hỏi sự kiểm soát mạnh mẽ và một nền tảng vững chắc.”
Không hổ là nhân vật số một số hai trong lĩnh vực phong trần.
Phản ứng của nữ nhân rất nhanh, thuận theo lời nam nhân mà nói ra: “Tất cả những điều này không thể tách rời khỏi ba điều. Nếu những gì ta nói có gì sai sót, mong giám đốc Lục thông cảm.”
“Còn tám phút.”
Lục Viễn đưa tay ra hiệu với Hồng tỷ.
“Bạo lực khiến người ta nhìn mà khiếp sợ, tài phú đủ để chấn động lòng người và một mạng lưới quan hệ có bối cảnh thâm hậu.”
Trà đã được bưng lên, Hồng tỷ thuần thục pha trà: “Thật ra cuối cùng chỉ tóm gọn có hai chữ.”
Hương thơm từ lá trà được ủ trong nước sôi bắt đầu tỏa ra, nữ nhân mỉm cười nói: “Khống chế.”
“Ba phút.”
Lục Viễn nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói.
Thấy đối phương không đi theo tiết tấu của mình, ánh mắt của Hồng tỷ rốt cuộc hiện lên sự bối rối. Nàng biết nếu mình không đưa ra được một điều gì bất ngờ, cơ hội mà Cao Tiểu Cầm đã giúp nàng tranh thủ sẽ không còn nữa. Hết chương 1891.



Bạn cần đăng nhập để bình luận