Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 446: Đã lâu không gặp

Chương 446: Đã lâu không gặp
Hắn phả ra một ngụm khí xanh, sau đó đứng dậy nhìn vị luật sư tai tiếng trước mặt bằng ánh mắt sắc bén: "Giữa chúng ta thiếu sự tin tưởng, cho nên ta sẽ bày tỏ thành ý của mình trước."
"Ta sẽ giúp ngươi giải quyết rắc rối, đồng thời đầu tư cho ngươi thành lập một văn phòng luật sư cao cấp, ngươi sẽ phụ trách chiêu mộ thêm các luật sư hàng đầu đến xây dựng đoàn đội phục vụ cho ta."
Tô Bình Nam nói đến đây thì dừng lại, nhìn Aston Dell sắc mặt đỏ bừng vì kích động dường như muốn thề thốt. Hắn xua tay: "Ta muốn một thứ."
Aston Dell ngơ ngác nhìn nhân vật lớn trước mặt. Hiện giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng, trên người đâu có cái gì khiến đối phương hứng thú.
"Ngươi rất am hiểu văn hóa Hạ quốc, vậy ngươi đã đọc một cuốn sách tên là Thủy Hử Truyện chưa?"
Tô Bình Nam thong dong cất tiếng hỏi.
"Thưa tiên sinh, ta đọc rồi."
Aston Dell trả lời rất nhanh. Quả thật hắn đã đọc cuốn sách này, hơn nữa còn thích mê. Đây là một trong những sở thích của hắn.
"Vậy rất tốt."
Tô Bình Nam nhìn vị luật sư đã rơi vào đường cùng này, trong nụ cười cất giấu sự lạnh lùng: "Vậy thì chắc hẳn ngươi biết công đầu là gì."
Aston Dell suy nghĩ không tới mười phút đã đứng dậy, cung kính khom lưng trước Tô Bình Nam: "Ta nghĩ rằng mình sẵn lòng."
Kẻ chết đuối sẽ không buông bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào, Aston Dell biết đây là cơ hội duy nhất giúp mình nhảy ra khỏi hố lửa.
Công đầu không được dịch sang tiếng Anh toàn vẹn, nhưng theo cách hiểu của Aston Dell thì từ này có nghĩa là mình đưa cho đối phương một cái gì đó có thể khiến mình xuống địa ngục để đổi lấy sự che chở và tin tưởng của đối phương.
Lúc này hai người Tô Bình Nam và Aston đang nói chuyện không biết rằng sau này Dream Team mà Tô Bình Nam nói tới sẽ trở thành đội ngũ luật sư tai tiếng nhất Tinh Điều quốc, nhiều lần gây sóng to gió lớn trong giới tư pháp Tinh Điều quốc.
...
Tiệm bánh mì của Enzolini luôn mở cửa rất sớm, bánh mì Apennine của hắn đầy đặn nên rất đắt hàng, ngày nào mở cửa cũng có rất nhiều người đến mua.
"Hắt xì."
Cánh cửa kính đã mấy chục năm không thay bỗng phát ra tiếng ma sát chói tai.
Vị khách đầu tiên là hai người châu Á.
"Còn năm phút nữa lô bánh mì đầu tiên mới ra lò, hai người đến sớm rồi."
Enzolini mỉm cười nói. Chiều cao của một trong hai người châu Á này khiến phải hắn ngưỡng mộ, đồng thời cũng hơi khó chịu.
"Chúng ta không mua đồ."
Người Châu Á thấp bé nở nụ cười, nói bằng thứ tiếng Anh Luân Đôn tiêu chuẩn: "Phiền ngươi giúp chúng ta giao một món đồ cho Victor, Corleone tiên sinh."
Khi người châu Á thốt ra cái tên này, ánh mắt Enzolini trở nên nghiêm túc.
"Các ngươi là ai?"
Giọng nói của hắn rất nghiêm nghị, vẻ mặt vẫn mang theo sự cảnh giác.
Người trẻ tuổi thấp bé đặt một tấm thẻ và một tập tài liệu trên quầy, giang hai tay nói: "Đừng căng thẳng, chúng ta không có địch ý. Trái lại, nếu Victor tiên sinh nhìn thấy thứ này sẽ rất vui đấy."
Hai người châu Á đi rồi, Enzolini mới buông lỏng bàn tay cầm súng dưới quầy, cầm tấm danh thiếp kia lên.
Kiểu dáng của danh thiếp rất tinh xảo.
Trên tấm thẻ màu vàng ghi một số điện thoại và một từ đơn.
Beautiful.
"Đẹp?"
Enzolini lẩm bẩm đầy nghi hoặc. Hắn không biết ở phương Đông xa xôi, từ đơn này còn có một nghĩa khác.
Cẩm Tú.

Ba chiếc xe Dodge màu đen băng qua New York, chạy băng băng trên đường quốc lộ ở Stanford.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Tô Bình Nam ngồi ở hàng ghế sau. Thấy Aston Dell vừa lo lắng vừa kích động, hắn khẽ mỉm cười bảo: "Đừng vội, chúng ta giải quyết một vụ làm ăn trước đã."
"Nói làm liền làm luôn" là phong cách của Tô Bình Nam.
Văn phòng luật sư Aston đã được thành lập ở Manhattan, tập đoàn Cẩm Tú sẽ thông qua bên thứ ba ở nước ngoài đầu tư bảy trăm vạn đô la, nắm giữ 70% cổ phần.
Văn phòng luật sư Aston không chỉ có trách nhiệm tố tụng, mà còn thành lập một loạt bộ phận pháp lý bao gồm thuế, độc quyền, tín dụng ngân hàng và sáp nhập thu mua...
Tất cả tin tức ẩn sau văn phòng luật sư này làm cho người sắp nhận được khoản đầu tư lớn là Aston vô cùng kích động, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam cực kỳ nóng bỏng.
"Boss."
Aston đổi cách xưng hô rất nhanh.
"Ta nhất định sẽ giao nộp công đầu khiến ngài hài lòng."
Ánh mắt Aston Dell tràn đầy kiên quyết. Vì tài phú hắn không ngại bán linh hồn mình cho ai.
Bất kể đối phương là thiên sứ hay là ma quỷ.

Ninh Khả là kiểu người vân đạm phong khinh, khí chất như lan, không dễ tiếp cận, nhưng một khi trong lòng đã công nhận ai thì nàng sẽ cực kỳ thoải mái.
Cho nên sau khi Ninh Khả nhận được cuộc gọi của Tô Bình Nam báo đến thăm mình, nàng lập tức quẳng hết sự nhõng nhẽo hờn dỗi của nữ hài tử ra sau đầu. Để tiếp đón Tô Bình Nam, nàng còn cố ý đặt một nhà hàng hợp khẩu vị của người Hạ quốc. Nữ hài ngồi ở điểm hẹn xem đồng hồ lần thứ ba, cuối cùng cũng trông thấy Tô Bình Nam trong đám đông tiền hô hậu ủng nghênh ngang xuống xe. Không hiểu sao nữ hài vốn tươi tỉnh bỗng trở nên u ám.
"Gia hỏa này lúc nào cũng làm màu."
Nữ hài bĩu môi, hơi thất vọng vì Tô Bình Nam không đến điểm hẹn một mình.
Hai người đứng đối diện nhau.
Tô Bình Nam chăm chú nhìn nữ hài đã lâu không gặp. Nàng không né tránh, cũng thoải mái nhìn lại Tô Bình Nam.
"Đã lâu không gặp."
Ninh Khả mỉm cười.
Hôm nay nàng mặc rất giản dị, áo trắng phối với quần short đen. Trang phục đơn giản như vậy mà vẫn tôn lên khí chất thanh nhã trên người nữ hài.
Tô Bình Nam lòng dạ sắt đá, hơn nữa hắn toan tính quá nhiều, thường ngày cực kỳ bận rộn, vì vậy có rất ít nữ nhân khơi dậy dục vọng của hắn, mà nữ hài trước mặt là một trong số những người ít ỏi đó.
Khí chất thanh nhã như lan của Ninh Khả tương phản với cơ thể cực kỳ nhạy cảm của nàng, có lẽ đây chính là điểm tác động đến Tô Bình Nam lòng dạ sắt đá.
"Ngươi đang nhìn chỗ nào đấy?"
Nữ hài cảm nhận được ánh mắt Tô Bình Nam lại dừng trên bờ mông mình, tức thì cảnh tượng đêm ấy lại hiện ra trong đầu. Nàng đỏ mặt, giọng điệu hờn dỗi. Tên này càng ngày càng càn rỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận