Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2477. Kỹ năng diễn xuất



Chương 2477. Kỹ năng diễn xuất




"Dẫn người đi từ nơi này không phải quy tắc mà chúng ta đã thỏa thuận."
Phác Chính Dân đanh mặt, cắn răng nói: "Sòng bài này do một tay Johnny ca lập ra. 30% lợi nhuận mỗi tháng chúng ta chưa từng khất nợ, cũng không làm giả sổ sách. Tiền bối ngươi đã vượt quá giới hạn rồi. Ta nhớ rõ khi Johnny ca và quản lý Lý đàm phán, Hổ tiền bối cũng có mặt."
Bất kỳ nghề nào cũng có nhân tài mới xuất hiện.
Đương nhiên Phác Chính Dân biết Kim Môn tài hùng thế lớn, nhưng hắn càng biết rõ căn cơ giúp sòng bài này phát triển lớn mạnh. Nếu như hôm nay hắn để cho tập đoàn Kim Môn đưa hai người này đi một cách dễ dàng, thì danh tiếng vất vả tích lũy bao năm nay sẽ mất sạch.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn cả là hai người bị Kim Tại Hổ gọi tên là khách hàng vô cùng quan trọng của sòng bài, quan trọng đến mức hắn nhất định phải đứng ra đọ sức.
Cắt đứt con đường kiếm tiền của người khác giống như giết ba giết mẹ người ta, Phác Chính Dân tính tình bưu hãn không thể đè nén được nội tâm không phục.
"Lôi quy tắc ra áp chế ra hả? Quả thật một năm nay Kim Môn rất ít ra tay, gặp chuyện đa phần đều đàm phán với các ngươi chứ không bạo lực như trước. Nhưng đây không phải là lý do các ngươi có thể cãi lời chúng ta."
Kim Tại Hổ híp mắt lại: "Hổ vĩnh viễn ăn thịt người. Ngươi có chắc là mình muốn làm vậy không?"
Phác Chính Dân không nói gì, chỉ nhìn Kim Tại Hổ đăm đăm. Đồng thời, một đám hán tử mặc trang phục dân tộc thiểu số cũng bắt đầu tràn vào từ cửa hông của sòng bài, thanh đao trong tay mỗi lóe lên tia sáng lạnh.
Mấy năm nay sòng bài Hồng Vận ngày thu đấu vàng, nhờ vậy mà tổ chức từng thuộc hạng ba này phát triển cực nhanh. Tài chính hùng hậu và quan hệ với phía cảnh sát khiến đám người từng khuất phục dưới uy thế của Kim Môn trở nên tự tin hơn nhiều. Có thể thấy điều này từ ánh mắt lạnh lùng và kích động của mỗi người bọn hắn.
"Mỗi tháng hai khách hàng này của tổ chức Tam Mộc đã rửa bao nhiêu tiền ở chỗ các ngươi? Nghe nói các ngươi dự định làm giấy phép kinh doanh sòng bài ở đảo Jeju phải không? Quản lý Lý vẫn luôn thấy khó hiểu các ngươi lấy đâu ra tự tin đi cạnh tranh với các ông trùm quốc tế như Kim Sa và Úc Ngu. Bây giờ ta nghĩ mình đã tìm ra đáp án."
Kim Tại Hổ nhìn các hán tử mặc trang phục dân tộc thiểu số bằng ánh mắt mỉa mai.
"Ta vẫn luôn cho rằng quản lý Lý đối xử với cấp dưới quá dịu dàng, dù sao kẻ xách đầu đi kiếm tiền cũng là sói. Xem ra các ngươi chính là lũ sói hoang muốn đấu với sư tử."
Phác Chính Dân vẫn giữ được sự bình tĩnh cuối cùng: "Sau này chúng ta có thể giao nộp một nửa lợi nhuận cho các ngươi, nhưng hôm nay ta hi vọng Hổ tiền bối nể mặt ta..."
Hắn không nói hết câu, bởi vì Kim Tại Hổ đã lôi ra một khẩu súng gí vào cằm hắn và bóp cò với tốc độ nhanh như chớp.
Pằng!
Tiếng súng vang lên!
Trận giết chóc này xảy ra vô cùng đột ngột. Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, rất nhiều con bạc cả đời không thể nào quên được hình ảnh đầu người nổ tung thành một bức tranh rực rỡ sắc màu...
Dân cờ bạc không phải là kẻ liều mạng. Những người này có dũng khí thua đến tán gia bại sản, nhưng chưa chắc đã có dũng khí đối mặt với một cuộc chiến đẫm máu.
“Pằng!”
Khi đầu của Phác Chính Dân bị nổ tung như quả dưa hấu, tất cả mọi người lập tức hét lên, theo bản năng bọn hắn co rúm người lại, khung cảnh trật tự ban đầu lập tức trở nên hỗn loạn.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Trong không gian nhỏ hẹp lại vang lên ba tiếng súng, tia lửa từ những viên đạn cắm vào nền nhà làm cho tất cả lại đồng loạt ngừng cử động.
“Lôi hai người đó lên đây.”
Kim Tại Hổ chỉ vào hai thành viên của tổ chức Tam Mộc đang ẩn mình trong đám đông, lập tức đám thuộc hạ với động tác rất thành thục lôi hai kẻ đó lên phía trước.
Ẩn chứa trong ánh mắt của các thành viên sòng bạc tay đang cầm đao là sự đau buồn và oán giận.
Rõ ràng uy tín của Phác Chính Dân trong lòng đám người này rất cao. Nhưng những họng súng đen ngòm đầy khói thuốc trong tay các thành viên an ninh của tập đoàn Kim Môn đã nói rất rõ với đám người này cái gì là dĩ hòa vi quý, cái gì là một điều nhịn chín điều lành.
“Ngươi nhận nhầm người rồi!”
“CMN, lũ điên các người nhất định đã bị người ta lừa!”
Hai kẻ bị kéo ra phía trước đang liều mạng vùng vẫy, vẻ mặt vô tội và hoảng sợ của bọn hắn khiến cho những người xung quanh cảm thấy đồng cảm và phẫn nộ.
Đồng cảm với kẻ yếu là đặc điểm chung của nhiều người.
Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của hai kẻ này gần như hoàn hảo trong mắt những tay cờ bạc này, biến những việc làm của tập đoàn Kim Môn là giết người vô tội một cách bừa bãi! Bởi vì đơn giản là bọn hắn không thể tin hai tay cờ bạc ở bên cạnh mình lại là thành viên buôn bán ma túy của tổ chức Tam Mộc.
Mọi người đều quen với việc tìm hiểu một người từ vẻ bề ngoài. Bọn hắn không thể tưởng tượng được một kẻ buôn ma túy mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền sao ngày nào cũng ở nơi đầy khói bụi này với những người như bọn hắn, vì muốn kiếm mấy chục nghìn won mà thức trắng cả đêm?
Đáng tiếc kỹ năng diễn xuất của hai kẻ này chỉ giống như nháy mắt với người mù.
Tập đoàn Kim Môn là một con khủng long bạo chúa trong bóng tối, bọn hắn không phải là cảnh sát đương nhiên không cần bất cứ bằng chứng nào.
Vậy nên trong khi An Tại Vinh vẫn còn đang hét lên mình vô tội, một nam nhân mặc vest đen đã dùng một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh đâm vào cổ người bạn Lý Mẫn Thường của hắn.
Máu đỏ thẫm bắn tung tóe.
Lý Mẫn Thường ôm lấy cổ mình nhưng vẫn không ngăn được máu chảy ra từ giữa các ngón tay, ánh mắt không dám tin đây là sự thật, rõ ràng là hắn đã đánh giá sai sự tàn nhẫn của đối phương, những kẻ này giết người không cần nói dài dòng! Hết chương 2477.



Bạn cần đăng nhập để bình luận