Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2773

Chương 2773Chương 2773
Trên thế giới này có người may mắn.
Pháo Trượng chính là người may mắn tối nay.
Hắn xuất thân từ tòa nhà Phúc Hải, chính là tòa cao ốc quái thú nổi tiếng trong tương lai. Năm nay hắn mới tròn mười tám tuổi, do nóng tính không chịu nghe lời nên đã cắt đứt quan hệ với ba mẹ, bước chân vào xã hội.
Trước mặt ba mẹ, ngươi có thể giận dỗi, có thể quậy phá.
Nhưng sau khi bước ra ngoài xã hội, với tính cách xốc nổi ngang ngược, ngươi sẽ được xã hội tàn khốc dạy cho cách làm người.
Vào ngày thứ ba đi theo Bạo Long ca, chỉ vì một lần hắn buột miệng nói xen lời, làm trái quy định đã dẫn đến kết quả là đầu bị nện mười mấy chai bia.
Một tháng sau, do sơ suất trong lúc thực hiện công việc được giao, hắn đã bị đánh gãy một chân.
Từng đòn hiểm của xã hội khiến Pháo Trượng trưởng thành rất nhanh.
Hôm nay Pháo Trượng làm ổ trong phòng trọ của mình không ra ngoài, không biết sự việc ầm ï diễn ra ở phố Bát Lan, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc hắn nhận được tin tức mà con hổ số một của Hòa Ký là Hung Nhân Kiệt tung ra khắp giang hồ.
Hắn sẽ không nổi giận chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nữa, cũng sẽ không căm phẫn trước sự bất công của xã hội.
Nhất là khi hắn thấy ba mẹ và chị gái, em gái của mình chỉ kiếm được mấy nghìn tệ một tháng, bảy tám người chen chúc trong một căn phòng mười mấy mét vuông, hắn biết con đường duy nhất có thể thay đổi số phận của một kẻ không có đầu óc như mình là trong bóng tối.
Tuy giang hồ tàn khốc như thế, nhưng hắn không hối hận vì đã bước lên con đường giang hồ.
Bởi vì hắn biết mình không có tư cách nói không.
Hắn không muốn giống lão đầu tử nhà bên, mãi cho đến khi chết trên giường bệnh, lão đầu tử sống đến hơn bảy mươi tuổi này vẫn chưa được ăn vây cá muối bao giờ, thậm chí không có lấy một chiếc giường lớn mà hắn có thể xoay người thỏa thích, ngủ một giấc ngon lành.
Hắn nhanh chóng trút bỏ sự ngây ngô ngày trước, không còn ngang ngược kiêu ngạo nữa, thay vào đó là sự chín chắn và trâm lặng.
Hắn run lên vì phấn khích và chấn động, dùng ánh mắt khó tin ngó qua ô cửa sổ nhỏ nhìn bóng người xách hành lý, đội mũ lưỡi trai đè thấp vành mũ đi qua hành lang.
Sau khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Pháo Trượng hoàn toàn hết buồn ngủ, buồn chán đứng dậy cầm chai bia hồi tối uống dở lên tu ừng ực. Với cơ thể tràn ngập sức sống thanh xuân, thời gian này hắn có thể tùy ý lãng phí sinh mạng.
Không lâu sau, Pháo Trượng dừng uống bia.
"Không biết tên khốn nào may mắn bắt được tên tài xế kia."
Không sai, chính là tài xế A Đường!
Tuy biết âm thanh trong phòng mình sẽ không truyền ra bên ngoài, nhưng Pháo Trượng vẫn rón rén đặt chai bia lên bàn, căng thẳng đến nỗi tay đổ mồ hôi. Hắn dụi mắt đầy khó tin.
Tên tài xế kia?
Pháo Trượng đi theo Bạo Long ca của Hào Mã Bang. Mặc dù thân phận địa vị của Bạo Long không thể so với Ba Bế trông coi Đế Hào nhưng hai bên vẫn thường xuyên gặp mặt, cho nên Pháo Trượng khẳng định người này chính là tên tài xế mà cả giang hồ đang tìm kiếm!
Người trẻ tuổi không ranh mãnh và bình tĩnh như người lớn tuổi, nhưng khi bắt gặp cơ hội thượng vị, sự điên cuồng và quyết đoán là chỗ dựa lớn nhất giúp bọn hắn có thể phất lên.
Mắt Pháo Trượng đỏ ngầu, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
HừI
Thế nào là một băng đảng?
Bắt người này, lấy lợi ích.
Pháo Trượng có cảm giác lượng bị lượng lớn tiên tài nện trúng đầu, hắn lắc lư cái đầu choáng váng, sau đó thay đồ với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi lấy một thanh trường đao giấu dưới gầm bếp ga ra.
Pháo Trượng không chút do dự, cài trường đao sau lưng, mở cửa ra.
Hành lang của tòa nhà Phúc Hải rất dài, hiện tại Pháo Trượng cách A Đường khoảng bảy mét.
Bảy mét.
Xông lên, cầm đao, bắt người!
Đây là một bước lên trời!...
Chuyện xảy ra trong mấy tiếng ngắn ngủi đêm nay đã định trước là sẽ làm rất nhiều người chấn động, thậm chí lật đổ thế giới quan của một số người.
Ví dụ như Hà Thi Khiết hiện tại.
Các đại ca của Hòa Ký nhanh chóng rời đi, nhưng để lại hơn trăm người canh chừng gần phòng khám. Mặc dù không có ai vào phòng khám quấy rây sự yên tĩnh của Phương Lâm Nhiên, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì sẽ thấy ngay một đám người đông nghịt.
"Lần đầu tiên ta cảm thấy bị một đám xã hội đen bao vây lại rất an toàn."
Cuối cùng Hoàng Bách Hán đã khôi phục như thường. Hắn nhìn Hà Thi Khiết, hạ giọng cười hì hì nói: "Người nằm trên giường kia chắc chắn là nhân vật lớn quyền thế ngập trời. Ngươi xem động tĩnh này đi, thống đốc Cảng thành nằm viện cũng không hoành tráng thế này đâu."
"Ngươi muốn nói gì?"
Vẻ mặt của Tình Tình tức Hà Thi Khiết không thả lỏng như đối phương, bởi vì nàng làm việc trong hộp đêm nên biết rõ băng đảng trở mặt vô tình. So với hiện tại, nàng càng hi vọng Phương Lâm Nhiên chỉ là một đại gia đơn thuần, có nhiều tiền nhưng lai lịch trong sạch.
"Khi nào hắn tỉnh, ngươi nói tốt giúp ta vài câu nhé! Ta bất chấp mưa bom bão đạn mới cứu được hắn, tuyệt đối không thể ít hơn một triệu. Lúc nãy ta lén gọi điện hỏi thằng bạn, ngươi có biết chiếc đồng hồ đeo tay kia có giá bao nhiêu không?”
Hà Thi Khiết phớt lờ lời lải nhải của tài xế Hoàng Bách Hán, tâm mắt xuyên qua cửa sổ phòng khám nhìn ra ngoài, cơ thể hơi cứng nhắc.
Nàng nhìn thấy người phụ trách hộp đêm là Ba Bế ca, nhìn thấy ba nhân viên phục vụ đêm nay, nhìn thấy giám đốc phụ trách phòng VIP kim cương. Lúc này, các nhân vật lớn tàn nhẫn cứng rắn trong trí nhớ ấy chẳng khác nào chó chết bị kéo đến trước cửa phòng khám, trên mặt ai nấy đều dính máu tươi, chân trái của Ba Bế ca còn cong queo kỳ dị. Rõ ràng là Hòa Ký đã đánh gãy chân Ba Bế ca trước khi xách hắn đến phòng khám!
Nữ hài vô cùng thông minh hiểu ý của Hòa Ký.
Ông trùm thế giới ngầm Cảng thành này muốn xử lý xong mọi chuyện trước khi ông chủ Phương tỉnh lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận