Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 247: Nghẹt thở

Chương 247: Nghẹt thở
"Nói với Quý Bảo Quân rằng Nhạc Nhạc là bạn của Mạnh Tịnh Tinh ta, thế là xong việc."
Mạnh Tịnh Tinh dịu dàng nói với tửu bảo. Nàng không hoàn toàn làm theo kịch bản của Tô Bình Nam, lần đầu tiên nữ hài ỷ thế hiếp người nên hơi lo lắng.
Tô Bình Nam lắc đầu: "Giọng điệu quá dịu dàng, hoàn toàn không đủ khí thế. Làm theo cách ta dạy ngươi."
Lúc này Nhạc Nhạc im lặng cầm chai bia, hoàn toàn không hiểu hai người đang làm gì.
Mạnh Tịnh Tinh do dự chốc lát, ấp ủ cảm xúc, sau đó sắc mặt sa sầm: "Ngươi đi nói với Quý Bảo Quân rằng Nhạc Nhạc là bạn của Mạnh Tịnh Tinh ta, bảo hắn cút ngay lập tức, không xin lỗi gì hết."
Tửu bảo sững sờ, đưa mắt nhìn Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam mỉm cười châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, thong thả cất lời: "Giọng điệu tàm tạm, nhưng chưa đủ hung hăng. Để ta dạy ngươi."
Hắn quay sang nói với tửu bảo: "Đi vào nói với cái tên họ Quý kia, cứ nói là Mạnh tiểu thư tức giận, bảo hắn cút ra đây quỳ xuống nhận sai thì Mạnh tiểu thư sẽ không so đo chuyện này nữa."
Tửu bảo lắp bắp nói với Tô Bình Nam: "Vị đại ca này, ngươi chắc chứ?"
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: "Ta là vệ sĩ của Mạnh tiểu thư, ta có quyền lên tiếng thay nàng."
Sau khi tửu bảo đi xa, Mạnh Tịnh Tinh len lén liếc nhìn Tô Bình Nam, trong lòng vẫn không kìm được nỗi lo lắng. Nàng khẽ hỏi: "Lát nữa phải làm thế nào?"
Tô Bình Nam bưng cốc bia lên uống một hớp, mỉm cười trả lời: "Không có gì, lát nữa ngươi cứ coi như hắn chê trán ngươi xấu, lạnh mặt là được."
Khỏi cần chờ Quý Bảo Quân đến, Tô Bình Nam vừa dứt lời, Mạnh Tịnh Tinh đã lạnh mặt.
Nhạc Nhạc cũng biến sắc. Tô Bình Nam nhìn theo tầm mắt nàng thì thấy tầm năm sáu người vây quanh một người trẻ tuổi mặt đầy mụn thanh xuân đi tới.
Người trẻ tuổi còn chưa đi đến phòng kín, từ xa đã nói oang oang: "Bạn học cũ, ngươi về nước mà cũng chẳng gọi ta ra ngoài ngồi một lát, lại còn nổi giận lung tung, không sợ Mạnh thúc thúc mắng ngươi à?"
Trong ấn tượng của Quý Bảo Quân, Mạnh Tịnh Tinh vẫn là hình tượng tiểu thư khuê các có gia thế hiển hách nhưng không có tiếng tăm gì, cực kỳ ngoan ngoãn hồi cấp hai. Hắn cho rằng chỉ cần mình tỏ ra quen thuộc, lại nói chuyện chân thành thì đối phương chắc chắn sẽ không làm gì mình, còn có thể lôi kéo quan hệ với tiểu thư Mạnh gia, nhỡ đâu có thể tiến thêm một bước.
Trước khi ra khỏi phòng VIP, Quý thiếu gia còn không quên dát vàng lên mặt, nói với mấy tên tùy tùng: "Xem ra cô bạn hồi nhỏ của ta tức giận. Chắc hẳn các ngươi không biết Mạnh tiểu thư là ai đúng không? Ba người ta là Mạnh Quý Nhiên, ông nội là..."
Nói đến đây, Quý Bảo Quân cố ý hạ giọng, thần thần bí bí nói ra một cái tên mọi người nghe nhiều thành quen.
Tức thì có người hét lên: "Quả nhiên là Quý ca! Ngươi và cháu ngoại của Mạnh lão quen thuộc như vậy, mối quan này quá đỉnh!"
Quý Bảo Quân cười to: "Hồi nhỏ ta quan tâm chăm sóc nàng, dần dà trở nên quen thuộc. Trước đây không hiểu chuyện, ta còn đến nhà người ta ăn chực mấy lần."
"Vậy chẳng phải là ngươi ăn cơm cùng lão nhân gia sao?"
Quý Bảo Quân ra vẻ vân đạm phong khinh: "Nhắc đến mấy chuyện này làm gì."
Thấy Mạnh Tịnh Tinh định nói chuyện, Tô Bình Nam lập tức hắng giọng, thấp giọng nói: "Hắn nói trán ngươi rất xấu."
Mạnh Tịnh Tinh dữ dằn lườm Tô Bình Nam, trong lòng hừng hực lửa giận, hận lây sang cả Quý Bảo Quân. Quả nhiên nàng không nói gì, suốt cả quá trình đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Quý Bảo Quân nhiệt tình chào hỏi, thấy Mạnh Tịnh Tinh lạnh mặt như vậy hắn cũng giật mình. Thật ra hắn chỉ khoác lác thôi, cũng tại vì hắn thấy Mạnh nhị tiểu thư dịu dàng ngây thơ, chứ nếu đổi thành Mạnh đại tiểu thư đến đây thì e là hắn đã sợ tè ra quần từ lâu rồi.
"Giận thật à? Được thôi, ta xin lỗi còn không được sao?"
Quý Bảo Quân cười ha hả, xoay người nói với Nhạc Nhạc: "Xin lỗi, lúc đó ta uống say."
Nói rồi hắn xòe tay nhìn Mạnh Tịnh Tinh, ý hỏi như thế đã được chưa.
Nhạc Nhạc cũng luống cuống tay chân, Mạnh Tịnh Tinh lại càng không biết phải nói gì, hơn nữa trong đầu nàng tràn đầy oán niệm: "Rõ ràng người ta là xương Phục Hy, ngươi không được chê xấu, tức chết mất!"
Sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Thấy Mạnh Tịnh Tinh vẫn lạnh mặt, Quý Bảo Quân âm tình bất định, cười ha hả nói: "Được được, ngươi giận thì ta cút được chưa?"
Dứt lời, hắn dẫn theo một đám người đi ra ngoài.
"Ngươi có bị điếc không? Mạnh tiểu thư yêu cầu ngươi quỳ xuống xin lỗi, ngươi nghĩ mình là ai?"
Quý Bảo Quân ngạc nhiên, chậm rãi xoay người nhìn Tô Bình Nam vừa lên tiếng: "Ngươi là ai?"
Tô Bình Nam liếc nhìn Mạnh Tịnh Tinh, cố ý áp chế đám hoàn khố này thay nàng. Tiểu nha đầu này quá dễ tính, nói không chừng sẽ bị mấy tên này lợi dụng thì sao?
Đối phó với đám hoàn khố này thì phải dùng thủ đoạn của hoàn khố.
"Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ngươi chỉ cần biết đây là ý của Mạnh tiểu thư là được."
Không khí như đóng băng, dường như lúc này tiếng nhạc ầm ĩ trong sàn nhảy đã ngăn cách với không gian yên tĩnh bên này, cực kỳ hư huyễn. Bầu không khí khiến người ta nghẹt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận