Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2635. Một đời một kiếp một đôi ta



Chương 2635. Một đời một kiếp một đôi ta




"Ta sắp chết rồi. Sau khi ta chết, ngươi đừng buồn, đây chẳng qua là kết cục của mỗi người mà thôi. Huống chi cuối cùng ta có thể đi gặp ba ngươi rồi."
Mẹ của Tiền Khê bảo con gái đỡ mình dậy, sau đó cầm lược nghiêm túc chải lại mái tóc rơi rối. Nhưng lần này lão nhân không búi mái tóc hoa râm thành một búi như mọi khi, mà để tóc xõa vai như thiếu nữ.
Tiền Khê đỡ mẹ dậy, đôi mắt đỏ hoe.
Ba của nàng là nghi vấn thứ hai.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng thấy bất kỳ nam nhân nào xuất hiện trong căn nhà này.
Hơn nữa, mẹ nàng không hề nể mặt đám bà mối đến làm mai, có thể nói là sống lẻ loi một mình cho đến tận bây giờ.
Phải biết rằng vẻ đẹp và khí chất tao nhã của mẹ đã thu hút rất nhiều nam nhân yêu thích, trong đó có không ít nam nhân thành đạt.
"Mỗi người đều có cuộc sống riêng, nếu không phải ta sắp chết thì ta sẽ không gọi ngươi về."
Mẹ của Tiền Khê chỉ vào tủ quần áo của mình: "Bên trong có một bộ sườn xám màu xanh nhạt, là bộ mà ba ngươi thích nhất. Ta muốn mặc đi gặp hắn."
Rốt cuộc nước mắt của Tiền Khê cũng tuôn rơi, giọt nước mắt trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn mờ.
"Từ nhỏ ta đã có gia cảnh tốt, ba chỉ có một đứa con gái là ta, hắn yêu thương ta tới mức khiến người khác không hiểu nổi. Nhưng bởi vì nguyên nhân lịch sử mà ba chết trong buổi phê đấu, mẹ cũng đi theo, gia sản mấy chục triệu đại dương đều mất hết. Ngươi có biết không, cái thời nhà bà ngoại ngươi giàu nhất có tới bảy căn nhà và hơn sáu mươi cửa hàng tơ lụa ở Thượng Hải."
Mẹ của Tiền Khê vừa thay đồ vừa lải nhải kể lại những gì mình đã trải qua.
"Vậy nên số tiền ngươi cho ta là ông bà ngoại để lại sao?"
Tiền Khê cảm thấy nghi vấn thứ nhất của mình đã có lời giải.
"Làm gì có chuyện đó."
Mẹ của Tiền Khê nghiêm túc chỉnh lại bộ sườn xám mình vừa thay xong, mỉm cười trả lời: "Đó là ba ngươi để lại cho chúng ta."
"Ba ta mất rồi ư?"
Tiền Khê khàn giọng nói: "Ta chưa được gặp ba bao giờ. Hắn chết như thế nào?"
"Ta không biết."
Mẹ của Tiền Khê chậm rãi cất lời, trong mắt là thần thái trước giờ Tiền Khê chưa từng thấy: "Không có tiền thì cuộc sống cũng chỉ khó khăn chút thôi, nhưng ông ngoại ngươi lại là nhà tư bản. Thời đó, là con gái của nhà tư bản, hai chữ "thành phần" cũng đủ khiến cuộc sống của chúng ta như rơi vào địa ngục."
Mặc dù độ tuổi của Tiền Khê không hiểu rõ về thời kỳ đó, nhưng từ vô số tài liệu có thể đoán được lúc đó mẹ đã phải chịu biết bao đau khổ.
Điều này làm cho nữ nhân lại rơi nước mắt.
"Ngươi khổ lắm nhỉ!"
Tiền Khê hỏi.
"Không khổ, bởi vì sau cái ngày ta bị bắt đi cải tạo lao động, có một thanh niên trẻ đến tìm ta..."
Sắc mặt của mẹ Tiền Khê càng lúc càng đỏ: "Gương mặt hắn tràn đầy dã tính, hắn nghiêm túc bảo ta đi cùng hắn. Hắn nói mình là một kẻ ngốc giữ gìn quy củ giang hồ, nhưng hắn đã thích ta nhiều năm, sẽ đối xử tốt với ta."
"Lúc đó ta đã tuyệt vọng rồi, đừng nói hắn là kẻ ngốc, cho dù hắn là kẻ điên thì ta cũng đi cùng hắn."
"Ngươi to gan thật đấy."
Tiền Khê lè lưỡi như khi còn bé: "Ngươi không sợ ba ta là kẻ xấu sao?"
"Là kẻ xấu thì ta cùng lắm cũng chỉ mất mạng mà thôi, kết quả tệ nhất là chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác."
Mẹ của Tiền Khê lắc đầu: "Ngươi không thể nào hiểu được lúc đó ta đã trải qua những gì đâu, nhất là cuộc sống đột nhiên xảy ra biến cố, tuổi tác và kinh nghiệm của ta lúc đó không thể nào ứng phó với biến cố này."
"Ba ngươi rất tốt, đối xử với ta tốt vô cùng, lại còn có tài văn chương."
Mẹ của Tiền Khê tiếp tục kể: "Hắn đưa ta tới Tân Môn, tuy chỉ mở một sạp báo, không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng ta dần thích hắn. Có thể nói ba ngươi đã trao cho ta cuộc sống mới, bao gồm rất nhiều quan niệm của ta đều kế thừa từ hắn."
"Ta thường gọi gọi đùa hắn là Học sĩ, tương đương Tú Tài ngày xưa."
"Hắn mỉm cười đáp rằng hắn chính là Tú Tài, nhưng là Tú Tài giết người. Hơn nữa hắn vẫn luôn cho rằng chúng ta không thể sinh con, nếu không sẽ liên lụy đến ta và con."
"Sau đó thì sao?"
Tiền Khê không ngờ cuộc đời của mẹ lại đặc sắc như vậy, mà điều khác thường của người ba chưa từng gặp một lần khiến nàng hết sức tò mò.
"Cuộc sống bình thản và hạnh phúc kéo dài rất nhiều năm, sau đó ba ngươi nói với ta hẳn là hắn đã bị lãng quên, thế là mùa hạ năm ấy ngươi ra đời. Đây cũng là lý do vì sao ngươi nhỏ tuổi hơn con của những người đồng trang lứa với mẹ ngươi."
Mẹ của Tiền Khê ho sặc sụa, nhưng vẫn xua tay không để cho con gái đỡ.
Nữ nhân mái tóc hoa râm chậm rãi đi đến trước cửa sổ: "Một tháng trước khi ngươi ra đời, ba ngươi về rất sớm, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cũng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng."
"Ba ngươi để lại một cái hòm, về sau ta mới biết bên trong toàn là vàng."
Mẹ của Tiền Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn tránh khỏi ánh trăng hiu hắt, lẩm bẩm nói.
"Hắn ôm ta xong liền xoay người rời đi, ta đi tới hỏi hắn khi nào về."
"Hắn trả lời muộn nhất một tháng."
"Ba ngươi đi tới cửa thì dừng bước, cho tới giờ ta vẫn còn nhớ trong mắt hắn tràn đầy cảm xúc giãy giụa.
"Hắn xoay người đi, để lại câu nói cuối cùng: một tháng sau nếu ta không về thì đừng đợi ta."
"Sao ta có thể không đợi hắn chứ? Ta đợi hắn suốt hai mươi tám năm, nhưng vẫn không đợi được hắn về."
Giọng nói của mẹ Tiền Khê càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn hơi thở.
Mẹ đi rồi, Tiền Khê tuôn trào nước mắt.
Lúc này nàng mới thấy không biết từ lúc nào trên tay mẹ có thêm một bức tranh chữ.
"Một đời một kiếp một đôi ta."
Lạc khoản: Tiền Xử Nhất. Hết chương 2635.



Bạn cần đăng nhập để bình luận