Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2629. Dấu chấm hết của giang hồ đã qua



Chương 2629. Dấu chấm hết của giang hồ đã qua




Phái Bát Căn vẫn luôn giỏi che giấu thân phận của mình.
Có thể nói nếu năm xưa Ngô Tứ Bảo không phá vỡ quy tắc, kiên quyết rút khỏi phái Bát Căn, thượng vị xuất đầu, thì e là ba chữ phái Bát Căn sẽ không được viết vào lịch sử, cho dù lúc đó phái Bát Căn có thể bức lui vua sát thủ Vương Á Tiều!
Có thể thấy những người này tàn nhẫn với mình cỡ nào!
Không phải ai cũng có sự kiên nhẫn như vậy, nhất là trong tình huống bọn hắn có năng lực cường hãn.
Nhà của Triệu Khánh Dương nằm trong một con phố cổ ở Vân thành.
Một con phố vô cùng cổ kính, phòng ốc cổ xưa đã mất đi màu sắc vốn có dưới sự tàn phá của tháng năm, chỉ còn lại những viên gạch loang lổ rêu xanh trên thế giới này. Ngoại trừ Triệu Khánh Dương, không có mấy người biết nỗi đau khổ khi trở thành phái Bát Căn đạt tiêu chuẩn.
Người ba cổ hủ và bảo thủ của Triệu Khánh Dương là Triệu Bán Sơn đã dùng các buổi huấn luyện hà khắc khiến Triệu Khánh Dương trải qua một tuổi thơ cực kỳ bi thảm. Từ khi bắt đầu biết chuyện, nhiệm vụ của Triệu Khánh Dương không phải học tập, mà là tập võ!
Trung bình tấn, cách thức ra quyền, huấn luyện hô hấp... thiên phú mà Triệu Khánh Dương thể hiện trong lĩnh vực tập võ đã mang đến cho Triệu Bán Sơn niềm vui bất ngờ. Triệu Bán Sơn đã sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên thấy một đứa trẻ mười hai tuổi có thể ra quyền vô kiên bất phá.
Dồn dập liên tiếp, không gì phá nổi.
Quyền quyết đầy rẫy trên mạng sau này được các đại sư bịp bợm thường xuyên nhắc đến, nhưng thật ra những kẻ này chẳng có ai đánh ra nửa phần cảm giác.
Cho dù là lên võ đài thi đấu, các đại sư bịp bợm này đều ra quyền loạn xạ, khiến võ công truyền thống trở thành trò cười.
Nhưng Triệu Khánh Dương thì khác.
Hắn có thiên phú trác tuyệt, mười hai tuổi đã có thể đánh ra bốn quyền trong một giây, hơn nữa lực độ của mỗi quyền đều có thể đấm vỡ hòn gạch.
Với thiên phú này của hắn, nếu là Thanh Bang thời kỳ cường thịnh vào mấy chục năm trước thì nói không chừng Triệu Khánh Dương thật sự có thể để lại truyền kỳ về mình trong thời loạn. Tiếc là hắn sinh nhầm thời, nghèo học văn giàu học võ.
Hệ thống võ thuật của phái Bát Căn cần đủ dược liệu và thịt thà bổ sung dinh dưỡng cho việc tập luyện.
Nhưng khi Triệu Khánh Dương luyện tập nền tảng cần dinh dưỡng nhất, Hạ quốc phải đối mặt với tai họa mười năm đặc biệt nhất, khốn khổ nhất, và cũng điên cuồng nhất. Vật chất thiếu thốn khiến Triệu Khánh Dương lấp lo cái bụng đã khó khăn lắm rồi, chứ đừng nói chi đến việc dùng dược liệu quý giá để tăng cường sức khỏe.
Triệu Bán Sơn cả đời sống thầm lặng, ôm nỗi lo lắng hắn đã lén nuôi ít gà vịt, cố gắng dùng lượng lớn trứng và thịt gà giúp con trai mình có thể gắng gượng vượt qua giai đoạn đặc biệt.
Hồi ấy, hành vi chủ nghĩa tư bản này là tội lớn!
Triệu Bán Sơn lén lút nuôi mấy năm, lúc Triệu Khánh Dương mười lăm tuổi thì hành động của Triệu Bán Sơn bị phát hiện.
Vì vậy cả Triệu gia gặp họa.
Những buổi phê đấu liên tiếp và đủ kiểu lăng nhục khiến thời gian đó Triệu gia như rơi vào địa ngục. Chị của Triệu Khánh Dương cũng bị tàn phế trong thời gian đó, để lại mầm bệnh suốt đời.
Phái Bát căn vốn là sự tồn tại hung hãn nhất trong hệ thống Thanh Bang.
Triệu Bán Sơn nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng hắn đã bùng nổ. Sau khi dạy hết toàn bộ truyền thừa cho con trai mình, tên giang hồ hung ác này đã nổi điên tại đại hội phê đấu.
Đến giờ vẫn có nhiều lão nhân còn nhớ biểu hiện hung hãn của Triệu Bán Sơn năm ấy.
Lúc đó Triệu Bán Sơn đã qua thời đỉnh cao của cơ thể, nhưng dù vậy hắn vẫn dùng sức mạnh cơ bắp giật đứt dây thừng trói hắn. Sau đó, trước ánh mắt của biết bao con người, chỉ trong một phút hắn đã dùng nắm đấm đánh chết ba tên hung thủ khiến con gái hắn bại liệt cả đời.
Cuối cùng, Triệu Bán Sơn từ bỏ chống cự, chết dưới họng súng.
Rất nhiều cảnh sát tham dự vây bắn Triệu Bán Sơn cũng phải thừa nhận rằng lúc đó đối phương tuyệt đối có năng lực đánh chết thêm vài người, tuy nhiên Triệu Bán Sơn với mái tóc hoa râm và ánh mắt tuyệt vọng đã chủ động từ bỏ cơ hội sống sót.
Trong mắt người bình thường không biết rõ tình hình, đây chỉ là một chuyện có thể tán dóc lúc rảnh rỗi mà thôi.
Nhưng trên thực tế, đây là dấu chấm hết của giang hồ đã qua.
Mà từ kết cục của Triệu Bán Sơn cũng có thể nhìn ra phái Bát Căn thần bí nhất Thanh Bang mạnh cỡ nào!
Đến lúc chết Triệu Bán Sơn vẫn cho rằng con trai mình trò giỏi hơn thầy.
Mà quả thật Triệu Khánh Dương cũng không để hắn thất vọng.
Sau khi ba mất, Triệu Khánh Dương rơi vào hoàn cảnh bơ vơ không người dạy dỗ, nhưng qua nhiều năm ảnh hưởng từ ba, hắn vẫn giữ được quy củ.
...
"Tỷ, ta về rồi."
Hôm nay cũng như mọi ngày, Triệu Khánh Dương chạy xe dù cả đêm, gương mặt vương nét mệt mỏi. Đầu tiên hắn chào chị gái, sau đó ngấu nghiến ăn bữa sáng trước cái nhìn chăm chú của chị gái Triệu Khánh Mỹ nằm trên giường.
Cho dù Triệu Khánh Dương không thèm ăn, song hắn vẫn làm bộ như quỷ chết đói đầu thai.
Hắn biết chị gái vui nhất khi nhìn mình ăn cơm, cũng biết chị nấu một bữa sáng phải vất vả và khó khăn cỡ nào.
"Tối qua Hoàng a di đến nhà mình."
Dưới sự giày vò của bệnh tật trong nhiều năm, Triệu Khánh Mỹ già hơn tuổi thật mười tuổi. Nữ nhân chưa đầy năm mươi nhưng tóc đã bạc phơ, gương mặt không còn căng bóng, trông giống như một bà lão gần đất xa trời.
"Nàng tới làm gì?"
Triệu Khánh Dương nuốt ngụm canh gà cuối cùng, đứng dậy thu dọn bát đũa.
"Ngươi biết Dương Mỹ Lệ ở ngõ 3 Lão Nhai chứ? Chồng nàng chết rồi, một mình nàng nuôi hai đứa con rất vất vả. Ý của Hoàng a di là nếu ngươi không chê nàng đèo bòng hai cô con gái, thì có thể thử về chung một nhà."
Triệu Khánh Mỹ nhìn em trai, giọng điệu rất chân thành: "Ba đã mất lâu rồi, thật ra những lời hắn nói, những quy củ kia, ngươi nên vứt bỏ đi."
"Tỷ, ta đã hứa với ba."
Bàn tay cầm bát của Triệu Khánh Dương thoáng run rẩy, ngay sau đó nét mặt hắn khôi phục bình tĩnh: "Có một số việc đã hứa thì phải làm, nếu không thì sau khi chết, ta không có mặt mũi nào gặp hắn." Hết chương 2629.



Bạn cần đăng nhập để bình luận