Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2640. Vì thể diện



Chương 2640. Vì thể diện




“Phía Đồ Cẩu, ngươi hãy cẩn thận để mắt tới.”
Tống Lực Khải chậm rãi nói với A Hào đang trông coi quán, giọng điệu nghiêm túc hơn so với thường ngày.
Tống Lực Khải đang ngồi trong khu điều hành trên tầng ba của quán bar, ánh mắt hắn không hề rời khỏi chỗ của cháu gái mình, với tư cách là chủ của một quán bar cũng là một dân giang hồ có máu mặt, báu vật trong cửa hàng của mình được ai đó mua đi, về tình về lý đều nên đến kính một ly.
Một trăm hai mươi tám nghìn không phải là cái giá mà người bình thường có thể mua được, đương nhiên phải giữ thể diện cho đối phương.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, đối phương không những dặn dò nhân viên phục vụ đừng làm phiền, mà còn từ chối pháo hoa và tổ phục vụ do quán bar chuẩn bị cho người mua chai rượu này...
Đến chơi ở một nơi như quán bar, điều quan trọng nhất là gì?
Thể diện!
Ở Hàng thành và cả Thượng Hải, những hành vi đốt tiền của con nhà giàu rốt cuộc là vì cái gì?
Bị lợi dụng sao?
Đương nhiên là vì thể diện.
Dù sao đối với đám người này, có tiền trong tay càng giúp bọn hắn coi trọng thể diện hơn, có lẽ chỉ có cảm giác phấn khích trong tiệc tùng mới có thể khiến bọn hắn lấp đầy được cảm giác thất bại vì không thành đạt trong mắt ba mẹ.
Nhưng vị khách hàng lớn hôm nay này lại cư xử đặc biệt kỳ lạ.
Sau khi tiêu số tiền mà một người bình thường phải kiếm trong mấy năm, hắn lại khiêm tốn như vậy, không cần chút sĩ diện nào, rồi chạy đến nói chuyện với cháu gái mình?
Tống Lực Khải - Tống đại công tử cả đêm có chút mất hồn mất vía.
Hai ba lần khi đi kính rượu khách, hắn đều không kìm được nhìn về phía cháu gái mình.
Trịnh Đồ Cẩu có vị trí như thế nào trong mắt ba mẹ nàng, hắn biết rõ hơn ai hết, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra trên địa bàn của mình, e rằng hắn không thể gánh nổi hậu quả.
Khi ông chủ Tống nhìn về phía Trịnh Đồ Cẩu một lần nữa, hắn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nam nhân đó đã biến mất không dấu vết, mà cô cháu gái quý giá của hắn không còn vui vẻ như lúc mới đến quán bar, cả người đờ đẫn ngồi đó, khuôn mặt buồn bã như sắp khóc.
“Có chuyện gì vậy?”
Ông chủ Tống lập tức gọi cho đám người A Hào đang trông coi quán.
“Không xảy ra chuyện gì đặc biệt, chỉ là vị khách đó đưa cho Trịnh tiểu thư một chai rượu rồi đứng dậy rời đi, cũng không làm bất cứ hành động gì quá đáng.”
A Hào với cánh tay cơ bắp bị chiếc áo phông đen bó chặt thành thật trả lời: “Ta cùng năm sáu huynh đệ luôn để mắt tới hắn, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
“Đồ ngu!”
Tống đại công tử nhìn cô cháu gái của mình hai mắt đỏ hoe, biểu cảm sợ hãi như con cáo vừa bị bắt quả tang đang trộm gà...

“Có chuyện gì vậy? Có người thô lỗ với tiểu công chúa nhà chúng ta sao? Để ta giúp ngươi dạy cho hắn một bài học.”
Tống Lão Hổ vốn uy nghiêm trong mắt người ngoài giờ lại ngoan ngoãn như một con mèo, sau khi xua tay đuổi mấy tên thuộc hạ, hắn mang theo khuôn mặt mũm mĩm ngồi xuống bên cạnh cháu gái mình, cẩn thận hỏi chuyện.
“Không có.”
Trịnh Đồ Cẩu liếc nhìn cậu của mình, rất nghiêm túc nói: “Vừa rồi có người tới mời ta uống rượu, hắn hỏi ta một câu hỏi.”
Hỏi cái gì?
Tống Lực Khải lơ đãng hỏi, bởi vì lúc này ánh mắt hắn đã bị chai rượu ở trên bàn thu hút. Dưới ánh đèn mờ ảo, chai rượu màu đen trắng với dòng chữ 1964 đang đặt trên bàn đặc biệt chói mắt.
Dám mở quán bar tiêu chuẩn ở Hàng thành, Tống Lực Khải làm sao có thể không hiểu về rượu!
Chỉ trong nháy mắt hắn đã nhận ra đó là chai rượu gì.
Loại rượu Romanée-Conti cổ quý giá nhất ở làng Vonne Romanée, ngôi làng trung tâm trong khu sản xuất rượu của Burgundy!
“Nam nhân đó hỏi ta tại sao lại tên là Trịnh Đồ Cẩu!”
Đôi mắt như nước mùa thu của Trịnh Đồ Cẩu chứa đầy sự nghi hoặc: “Ngươi không biết đâu. Khi đó mặc dù giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng ta có thể nghe ra sự bất mãn ẩn chứa trong đó, khi ấy ta có cảm giác như mình đang bị dã thú nhắm tới, ta sợ đến mức suýt thì gọi ngươi đến giúp.”
Vẻ mặt của Tống Lão Hổ trở nên nghiêm túc, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chai Romanee-Conti giá tám trăm ba mươi nghìn.
“Hắn hỏi tại sao ngươi lại tên là Trịnh Đồ Cẩu, sau đó trước khi rời đi đưa cho ngươi chai rượu này?”
“Ừm, ta nói với hắn là ta mới đổi tên này một năm trước. Sau đó hắn hỏi ta chuyện gì đã xảy ra vào một năm trước.”
Trịnh Đồ Cẩu ngoan ngoãn kể lại những gì vừa xảy ra.
“Ta nói với hắn, cách đây một năm ta đã giải được một bài toán, sau đó bài toán này đã rất có ích cho đất nước.”
Trịnh Đồ Cẩu tiếp tục nói: “Hắn lại hỏi ta nó có ích như thế nào, khi đó ta thực sự bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vì vậy đã không nghe lời dặn của ông ngoại giữ bí mật về nó, mà ngoan ngoãn nói cho hắn biết.”
“Ta nói với hắn, bài toán ta giải được có thể giúp công nghệ phóng tên lửa của nước ta đạt được bước đột phá lớn từ quỹ đạo tầm thấp đến quỹ đạo tầm trung và cao, cho phép ý tưởng tên lửa mang được một vệ tinh nâng cấp thành mang được nhiều vệ tinh rút ngắn tới mười năm. Kể từ hôm đó, mẹ đã đổi tên ta thành một cái tên khó nghe như vậy.”
Trong mắt cô gái toàn là kỷ niệm khi đó: “Sau khi ta nói xong, nam nhân đó đã đứng dậy, rất nghiêm túc xin lỗi ta, nói rằng hắn quá nhỏ mọn, rồi tặng ta một chai rượu như một lời xin lỗi.”
“Cậu, ngươi không biết đâu, khi nam nhân đó nói xin lỗi ta và nói bản thân mình là người nhỏ mọn, hai tên đô con ở phía sau nhìn ta như thấy ma vậy.”
Trịnh Đồ Cẩu ngơ ngác trả lời, sau đó rụt rè nói: “Ta biết đây là Romanee-Conti, nó rất đắt, hơn nữa ta không thích kiểu nam nhân lạnh lùng như vậy. Ngươi có thể giúp ta gửi trả lại được không?”
Suy nghĩ của Trịnh Đồ Cẩu rõ ràng rất phù hợp với độ tuổi mộng mơ này. Chỉ là nàng cũng bị món quà hào phóng mà đối phương tặng làm cho sợ hãi. Hết chương 2640.



Bạn cần đăng nhập để bình luận