Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2346. Anh hùng không qua được ải mỹ nhân



Chương 2346. Anh hùng không qua được ải mỹ nhân




Sau khi Tô Trung Hòa gọi đến, lại một cuộc điện thoại khác gọi đến di động của Lôi Duy Đông.
“Chuyện gì?”
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Nhậm Thiết Quân đứng cách đó không xa, Lôi Duy Đông lên tiếng hỏi.
“Vụ án phải được kéo dài. Bất kể ngươi dùng cách nào, nhất định phải kéo cho được hai ngày.”
Giọng nói của Lục Viễn truyền vào tai Lôi Duy Đông: “Chúng ta cần ngươi giúp chuyện này.”
“Con bệnh thì đi khám, bây giờ ta không trở về được.”
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Nhậm Thiết Quân, Lôi Duy Đông làm bộ nói: “Ta biết hai người thì sẽ tốt hơn nhưng bây giờ không phải còn có ngươi sao? Đừng nghĩ đến chuyện đi cửa sau tìm bác sĩ giỏi gì cả. Chỉ là cảm mạo thôi mà, ngươi cứ theo quy định mà đăng ký. Hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Đầu dây bên kia, Lục Viễn không vì nội dung cuộc nói chuyện của Lôi Duy Đông mà nghi hoặc chuyện gì. Hắn hiểu ý của Lôi Duy Đông.
Trong tình huống có hai người, năng lực lớn nhất của hắn chỉ kéo dài được hai ngày.
“Rất nhanh sẽ chỉ còn một mình ngươi làm chủ nếu không có bất ngờ gì xảy ra.”
Giọng nói của Lục Viễn có vẻ hơi lạnh lùng: “Nhậm Thiết Quân không cần thiết phải tồn tại, chúng ta sẽ xử lý.”
“Cứ như vậy đi, có gì khác thì gọi lại cho ta.”
Lôi Duy Đông cúp điện thoại, thậm chí còn giơ tay lắc lắc với Nhậm Thiết Quân: “Đứa nhỏ hơi bị cảm. Đám nữ nhân cứ loạn cả lên. Không ảnh hưởng đến công việc của ông chủ Nhậm đâu.”
Nhậm Thiết Quân mỉm cười: “Không sao không sao. Chúng ta đều hy sinh mạng sống của mình vì mọi người, ta hiểu mà.”
Nhậm Thiết Quân không nhìn thấy sự thương hại trong mắt Lôi Duy Đông khi nhìn mình.

Cửa phòng làm việc của Cố Thanh Tùng bị gõ dồn dập.
“Vào đi.”
Cố Thanh Tùng đóng lại văn kiện mà mình đang phê duyệt, sau đó mới lên tiếng. Sau khi hắn nhìn thấy người bước vào là thư ký theo mình nhiều năm Trần Lập Nhân, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
“Ngươi phải thay đổi cái tật nôn nóng này đi.”
Cố Thanh Tùng mắng thư ký của mình một câu: “Người bên ngoài nhìn thấy ngươi như vậy, bọn hắn sẽ tưởng ta xảy ra chuyện gì. Nhớ kỹ, ngươi lúc nào cũng phải bình tĩnh. Có đôi khi ngươi đại diện cho ta, chứ không phải cho chính ngươi.”
“Xác thực ta đã thiếu cân nhắc, ông chủ phê bình rất đúng.”
Trần Lập Nhân gật đầu thật mạnh. Đầu tiên, hắn đóng cửa thật kỹ rồi mới nói: “Bởi vì có tình huống đột nhiên phát sinh, cho nên ta cần phải báo cáo với ngươi.”
Câu nói của Trần Lập Nhân khiến biểu hiện của Cố Thanh Tùng nghiêm túc lại.
Hắn biết rõ thư ký của mình không phải loại người gặp chuyện là luống cuống tay chân. Mấy năm qua, đối phương được rèn luyện trên mọi phương diện, có thể đảm đương một mình một phía. Thậm chí Cố Thanh Tùng cảm thấy nếu tương lai có thể đuổi Tô Trung Hòa đi, hắn có thể nâng đỡ Tiểu Trần một tay.
Dù sao mấy năm qua, Trần Lập Nhân đã lập được không ít công lao.
“Ta có người bạn ở đài truyền hình, là một biên tập viên. Chúng ta là bạn từ nhỏ với nhau. Hôm nay, hắn vô tình nhặt được vật này, sau đó hắn lập tức nói cho ta.”
Trần Lập Nhân móc một cái ví cầm tay nữ từ trong ngực ra. Mặc dù Cố Thanh Tùng không biết thương hiệu bên trên nhưng xét độ tinh xảo và chất liệu của chiếc ví, hẳn là nó có giá trị không nhỏ.
“Đây là ví của nữ MC đang rất nổi tiếng của kênh pháp luật đài truyền hình chúng ta, Tần Khanh. Ta muốn ngươi nhìn thứ bên trong.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Cố Thanh Tùng, Trần Lập Nhân cung kính đặt chiếc ví thương hiệu Chanel đắt tiền trước mặt hắn.
Cố Thanh Tùng không lập tức mở ra xem, gương mặt càng nghiêm túc hơn.
“Nhặt được đồ của người khác thì trả cho người ta chứ.”
Cố Thanh Tùng chỉ vào chiếc ví nữ: “Bây giờ ngươi đưa cho ta là có ý gì? Đừng nói với ta đạo lý làm người cơ bản nhất ngươi còn không biết.”
“Trong chiếc ví này có rất nhiều ảnh chụp.”
Giọng điệu của Trần Lập Nhân có chút lạnh lùng.
“Là ảnh chụp thân mật của Tần Khanh và Nhậm Thiết Quân. Ta không ngờ ông chủ Nhậm vẻ ngoài đạo mạo lại có đời sống tình cảm lãng mạn đến thế. Còn nữa, ta còn tự ý điều tra cuộc sống ngày thường của vị nữ MC Tần Khanh này khi chưa được phép của ngươi.”
“Nói tiếp đi.”
Ánh mắt Cố Thanh Tùng đã trở nên sắc bén, giống như con chim ưng phát hiện được con mồi.
“Tần Khanh vừa mới trải qua thời gian thực tập. Gia cảnh của nàng rất bình thường.”
Trần Lập Nhân biết rất rõ ông chủ của mình cần biết cái gì. Hắn báo cáo rất chi tiết: “Lúc này mới đi làm được bao lâu, không những nàng có một căn nhà ở Minh Nguyệt Hồ mà còn sở hữu một chiếc Beetle. Điều quan trọng nhất là mỹ phẩm nàng sử dụng và thói quen hàng ngày của nàng. Toàn bộ đều là hàng xa xỉ. Ngay cả ông chủ khi nghe giá cũng không tin nổi.”
“Ý của ngươi là tất cả đều là Nhậm Thiết Quân mua cho nàng?”
Ánh mắt Cố Thanh Tùng càng lúc càng sáng.
“Hành tung ngày thường của nữ nhân này rất thần bí nhưng không phải là không có dấu vết tìm kiếm.”
Trần Lập Nhân mở cái ví mà Cố Thanh Tùng không muốn chạm, lấy những bức ảnh bên trong chiếc ví ra.
Nữ nhân trên tấm ảnh kề vai với Nhậm Thiết Quân lọt vào mắt Cố Thanh Tùng.
“Ta đã tìm người hỏi qua những chỗ này, đích thật có người nhìn thấy Nhậm Thiết Quân xuất hiện. Điều quan trọng là kinh nghiệm sống của nữ nhân này không nhiều, chúng ta có thể ra tay từ chỗ này.”
Trần Lập Nhân hiểu được đạo lý công thành lui thân. Hắn vừa nói xong đã lập tức lùi lại mấy bước: “Ông chủ, đây là ý kiến của ta. Nếu ngươi không tin ta, ngươi có thể tìm người điều tra lại.”
“Không có thời gian đâu, ta biết phải làm như thế nào.”
Cố Thanh Tùng đưa ra quyết định. Hắn cầm một tấm ảnh lên, mỉm cười khinh thường: “Tô Trung Hòa lúc nào cũng ca ngợi chính trị và pháp luật hàng đầu? Ha ha, anh hùng nhân dân?”
“Chỉ là một anh hùng không qua được ải mỹ nhân mà thôi.” Hết chương 2346.



Bạn cần đăng nhập để bình luận