Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 210: Phế

Chương 210: Phế
Từ xưa đến giờ tiền tài động lòng người, huống chi là một miếng thịt mỡ to như nhà ga?
Mọi người đều biết Tiểu Hồng Bào không chịu buông tha, nếu cứng thì không ai chịu nổi, rời khỏi nhà ga Thiên Đô thì cũng không nỡ, những người này chỉ có thể tìm ra người đó, sau đó giao người ra coi như lắng lại chuyện này.
Trên thế giới này, chỉ cần chịu bỏ thời gian thì rất nhiều chuyện đều có dấu vết lần theo. Mấy người khoái thủ lão Thất thông qua phân tích thủ pháp, thói quen, khu vực vân vân xác định được hai đối tượng tình nghi.
Một là đám người ngoại lai Ninh Tiểu Ninh từ Uyển Thành tới, hai là nhóm lão Đạo nói chuyện to tiếng nhất ngày đó.
Liên tục hơn mười ngày như thế, tam giáo cửu lưu trên xe lửa Thiên Đô bị dẹp tan, cuộc sống trở nên cực kỳ gian nan.
Mọi người đều làm nghề móc túi, cũng không phải ban ngành liên quan, đương nhiên sẽ không nhất thiết phải chứng cớ vô cùng xác thực gì đó, nghi ngờ ngươi, vậy thì vật tay, thua thì ngươi phải khai.
Tô Bình Nam không muốn đụng tới những chuyện này, thủ đoạn uyển chuyển. Đám người khoái thủ lão Thất thì không giống như vậy, đánh qua mấy lần, gần như xác định được là đám người Uyển thành này, không sai được.
Góc Tây Bắc nhà ga Thiên Đô, một nhà trọ treo biển Bình An Tiểu Điếm, tám người ở Uyển thành đều có mặt trong đó, sáu nam hai nữ ở trong một phòng tiêu chuẩn ở lầu hai, bầu không khí ngưng trọng.
Ninh Đức Dương, cũng chính là nhị thúc của Ninh Tiểu Ninh, hắn là thủ lĩnh của đám người này, cho nên hắn là người đầu tiên lên tiếng: "Bọn hắn đều nói là chúng ta, ta tin."
"Nhị ca, tại sao ngươi tin bọn hắn mà không tin chúng ta?"
Một hán tử như lão nông chất phác không phục nói, trên đầu hắn còn quấn băng gạc, cảm xúc kích động, máu từ từ rỉ ra.
Đám người Ninh Tiểu Ninh đến Thiên Đô, nhận thầu một cái nhà trọ nhỏ làm điểm dừng chân.
Tất cả mọi người đều đến từ Uyển thành, hơn nữa còn là thân thích, bởi vậy tính đoàn kết cực kỳ mạnh. Hôm nay xảy ra chút xung đột với người địa phương, lão Đạo là người tính tình nóng nảy, chưa nói được vài câu thì động thủ. Những người này cũng kiên cường, lại chống cự lại được, nhưng mà ai cũng biết là chuyện lớn rồi, cho nên bọn hắn tụ tập ở đây thương lượng xem bước kế tiếp nên làm như thế nào.
"Tại sao? Bọn hắn sợ Tiểu Hồng Bào gần chết, sao dám tùy tiện tìm một người nào đó để gánh trách nhiệm? Không có chứng cứ thì bọn hắn sẽ tìm tới chúng ta sao?"
Ninh nhị thúc vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn mấy thân thích của mình: "Ta biết là chúng ta, bây giờ là ai cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là chúng ta cần phải lập tức rời khỏi Thiên Đô."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mấy nam nhân đều giữ im lặng hút thuốc. Bọn hắn đều biết nơi béo bở thường có địa đầu xà quản lý, muốn tìm một nơi giống nhà ga Thiên Đô, vừa có quy mô lại có quy củ gần như là chuyện không thể nào. Ninh Tiểu Ninh cắn môi đứng dậy: "Nhị thúc, là ta làm, chỉ là ta không ngờ chuyện sẽ trở nên như vậy."
Ninh nhị thúc thở dài: "Ta cũng đoán là ngươi, những người khác không to gan dám gạt ta như vậy."
Mấy người còn lại thấy Ninh Tiểu Ninh đứng dậy, chút may mắn trong lòng cũng bị dập tắt. Tất cả mọi người đều là lão giang hồ, cũng không có oán trách lẫn nhau, biết rằng bây giờ rời khỏi Thiên Đô mới là chuyện quan trọng nhất.
Ninh nhị thúc vỗ tay mấy cái: "Lão tam, ngươi đi mua vé, đến chỗ nào cũng được, đặt vé khởi hành sau nửa tiếng nữa."
Một hán tử gật đầu đứng lên, lập tức bước nhanh ra ngoài.
"Thu thập xong tất cả mọi thứ của các ngươi trong vòng mười lăm phút rồi chúng ta đi."
Mấy người còn lại còn chưa ra khỏi cửa phòng, Ninh lão tam vừa mới ra ngoài mua vé sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đẩy cửa phòng xông vào.
"Bên ngoài, bên ngoài. . ."
Ninh lão tam chật vật nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói hết câu.
"Bên ngoài có rất nhiều người."
Ninh lão tam ra ngoài mua vé, đẩy cổng nhà trọ ra thì thấy mười mấy chiếc xe việt dã màu đen dừng ở cổng, khoái thủ lão Thất chỉ vào nhà trọ nói gì đó với đại quản gia Lục Viễn của Tiểu Hồng Bào.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đẩy ra, Lục Viễn mặc áo khoác màu đen một mình đi vào.
"Các ngươi làm phải không?"
Lục Viễn ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm mấy người.
Ninh Tiểu Ninh nhếch bờ môi xinh, vừa muốn đứng lên thì thấy nhị thúc thương yêu nàng nhất đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta làm."
Lục Viễn lạnh nhạt ồ một tiếng: "Ý ngươi thế nào?"
Ánh mắt Ninh nhị thúc lộ vẻ tàn nhẫn, hung tợn nói: "Ta nhận sai, theo quy củ của Hồng Bào ca đi, ta không nói hai lời."
Lục Viễn cũng không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, nói với Ninh nhị: "Ngươi dùng cái tay nào kiếm cơm?"
Ánh mắt Ninh nhị rơi vào tay phải của mình, thở dài rồi chậm rãi đưa ra.
Lục Viễn sắc mặt lạnh lùng, túm lấy ngón trỏ và ngón giữa của Ninh Nhị, vặn một cái. Một tiếng "rắc" rợn người vang lên, hai đầu ngón tay mà Ninh Nhị dùng để kiếm cơm mấy chục năm bị vặn thành một hình dạng quỷ dị. . .
"Bộp."
Lục Viễn ném một xấp tiền mặt vào trong ngực Ninh nhị: "Đi bệnh viện đi, không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của ngươi."
Ninh nhị cũng cực kì kiên cường, tuy đau đến đổ mồ hôi trán nhưng vẫn không rên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Viễn.
"Cũng được lắm."
Lục Viễn hiếm khi nở một nụ cười: "Cút ra khỏi Thiên Nam, chuyện này coi như xong."
Hắn nói xong lập tức đi ra ngoài. Trong phòng, tất cả người Uyển không dám thở mạnh, cho đến khi đối phương đi xa mới nhao nhao xông tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận