Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2225. Ta là một kẻ đáng thương



Chương 2225. Ta là một kẻ đáng thương




Dưới giọng nói thì thầm như ác quỷ của nam nhân, nữ hài cúi xuống nhặt con dao găm lên, đưa mắt nhìn mấy con nghiện, sắc mặt của bọn hắn tái nhợt hoàn toàn mất đi uy phong lúc trước.
“Chú ý khoảng cách, bọn hắn không có dũng khí chiến đấu.”
Trong lúc nữ hài gầm lên lao về phía những con nghiện suýt thì xâm phạm nàng, giọng nói của Tô Bình Nam lại vang vọng bên tai: “Mỗi lần đâm dao chú ý chân sau của ngươi phải dùng lực lên mặt đất, như vậy mới có thể đạt được sát thương lớn nhất.”
Có thể là bị dọa cho ngây người, cũng có thể là đầu óc đã bị hàng cấm làm cho hoàn toàn mất đi khả năng sử dụng, con nghiện đầu vàng hoe đứng ngây ra, hắn không hề cử động hay có động tác phản kích nào, mà con dao găm trong tay nữ hài lại không hề do dự phóng ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo đâm vào cổ họng của hắn.
Rút dao!
Máu tươi phun ra từ cổ của tóc vàng giống như đài phun nước, mà trong lúc hắn từ từ ngã xuống đất, Yoshiko Matsuda đã lao về phía những tên còn lại như một kẻ điên.
Những con nghiện cuối cùng đã phản ứng lại, gầm lên điên cuồng vung nắm đấm về phía nữ hài, bọn hắn đã mất lý trí không còn biết mình phải làm gì.

“Chỉ cần nghiêng người, dùng một tay giữ lấy đầu hắn, sau đó đâm vào bụng là được, rất rễ ràng.”
Giọng nói như ác quỷ của nam nhân một lần nữa vang lên bên tai Yoshiko Matsuda.
"Con dao là mạng của ngươi, phải giữ thật chặt."
Trên mặt của Tô Bình Nam hiện lên một nụ cười hài lòng: “Nhất quyết không được vì sợ hãi mà nhắm mắt lại.”
Có lẽ ông trời cũng đang giúp nữ hài này, tuy động tác vung dao của nữ hài dưới con mắt của Tô Bình Nam vô cùng thê thảm, nhưng phát dao thứ hai của nàng vẫn đâm xuyên qua mắt của một tên khác với một vòng cung cực kỳ quái dị!
Có thể trình độ chiến đấu đường phố này vẫn còn cực kỳ non nớt trong mắt các thành viên yakuza chân chính, nhưng cũng đủ để đối phó với mấy con nghiện ở quận Arakawa chỉ biết hút chích thuốc giảm đau để tồn tại.
Chính vào lúc hai mắt của Yoshiko Matsuda phát sáng, hoàn toàn biến thành một con người khác, hai tên sống sót còn lại điên cuồng chạy trốn.
Thậm chí một trong số bọn hắn sợ quá không xác định được đường đi đã tông vào đèn đường trong ngõ rồi ngất xỉu.

“Có một số việc hoặc là không làm, hoặc là phải làm tới cùng.”
Tô Bình Nam lạnh lùng nói với Yoshiko Matsushima đang đứng ngập ngừng trong vũng máu. “Không hạ được quyết tâm làm sao có thể thay đổi vận mệnh của ngươi.”
Không còn chút do dự, nữ hài đã hoàn toàn bạo phát, lập tức đuổi theo với con dao găm vẫn còn đang nhỏ máu, đặc biệt khi nàng dùng một dao tàn nhẫn cứa vào cổ của kẻ vừa mới bất tỉnh, Otomo Sanwa im lặng nãy giờ phải bộc lộ sự ngạc nhiên.
Một tài năng rất đáng sợ.
Otomo Sanwa đưa ra lời đánh giá thật lòng: “Lần đầu tiên ta giết người, ta còn tè ra quần, nữ hài này thực sự đáng sợ.”
Nam nhân không phủ nhận cách nhìn của Otomo, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi ánh trăng sáng trên bầu trời bị mây đen che khuất hoàn toàn, Yoshiko Matsuda đã quay lại.
Nữ hài bước đến trước mặt Tô Bình Nam, dùng chiếc áo phông rách rưới của mình cẩn thận lau con dao găm, rồi cung kính đặt nó dưới chân nam nhân.
“Vốn dĩ ta tới đây là vì nghe nói ở nơi này có mấy tên nhóc rất khá, muốn cho bọn hắn một cơ hội.”
Nam nhân nhìn nữ hài với vẻ trịch thượng: “Nhưng vận may của ngươi không tệ, hiện tại cơ hội này là của ngươi.”
“Ta sẽ bảo thuộc hạ xử lý tất cả những dấu vết này cho ngươi. Nếu ngươi muốn nắm bắt cơ hội này thì hãy gọi cho ta.”
Một tấm danh thiếp rơi xuống trước mặt Yoshiko Matsushima: “Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn quên đi tất cả mọi chuyện tối hôm nay, bất luận ngươi lựa chọn như thế nào, trận chém giết này cũng vĩnh viễn sẽ biến thành bí mật.”
Trong màn đêm, chiếc xe sang trọng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của nữ hài.
Vài phút sau, một chiếc xe tải bị vẽ bậy không còn rõ màu sắc nguyên bản xuất hiện trong con hẻm, trong ánh mắt kinh ngạc của Yoshiko Matsuda, mọi dấu vết chết chóc đều được quét dọn sạch sẽ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nữ hài đưa mắt nhìn tấm danh thiếp trên tay.
Một dòng chữ Hạ quốc lọt vào tầm mắt nàng.
“Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.”

Ngày hôm sau Tô Bình Nam nói cho Tô Định Bắc biết lý do thực sự khiến hắn lại giao cơ hội đó cho một nữ hài sinh ra ở khu ổ chuột.
“Nữ nhân Nhật rất lợi hại. Các nàng đã bị xem thường quá lâu nên rất cần một hình tượng mạnh mẽ, cho dù bàn tay của hình tượng này dính đầy máu.”
“Làm sao ngươi biết nàng là một người tài có thể sử dụng?”
Đối với khả năng nhìn người của nhị ca, Tô Định Bắc thực sự phục sát đất. Trong quá trình Cẩm Tú mở rộng thế lực tại Nhật, không ai có thể ngờ rằng kẻ phát huy được tác dụng lớn nhất không phải là Otomo Sanwa tàn ác, cũng không phải Tô Văn Văn dũng mãnh, mà lại là nữ nhân sinh ra ở nơi thấp hèn này.
“Ta không biết.”
Nam nhân cười lạnh lùng: “Ta chỉ biết con đường sau này nếu nàng ta thất bại, thì chúng ta cũng không thiếu những nữ nhân giống như vậy để thay thế, cho đến khi tìm được người thích hợp nhất.”
Dù sao vận may của chúng ta thực sự không tồi, bởi vì ban đầu ta định chọn một con bọ vương đã trổ hết tài năng.
...
Đưa dòng thời gian trở lại hiện tại.
Yoshiko Matsuda suốt cả đêm không ngủ, không ai biết được trong đầu nàng đã phải đấu tranh như thế nào, chỉ là vào sáng sớm ngày hôm sau, nữ hài đã hôn lên trán người mẹ vẫn còn đang ngủ trong cơn đau, sau đó quay người đi ra khỏi quận Arakawa.
Trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng của nàng, chủ nhân của số điện thoại quốc tế đó nhận cuộc gọi.
“Tiên sinh, ta là một kẻ đáng thương.”
Có thể nghe ra sự khiêm tốn trong giọng điệu của Yoshiko Matsuda: “Ta hy vọng lời hứa tối qua của ngươi không phải là trò đùa của một nhân vật lớn.”
“Khách sạn Quốc tế Cẩm Tú Shinjuku, ta đợi ngươi ở phòng tổng thống trên tầng sáu.”
Tô Bình Nam ban đầu có chút ngạc nhiên, sau đó liền cười lớn: “Xem ra ý nghĩ muốn thay đổi vận mệnh của ngươi còn nóng vội hơn ta nghĩ.”
Nam nhân cúp điện thoại. Hết chương 2225.



Bạn cần đăng nhập để bình luận