Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 107 - Thừa nước đục thả câu

“Với những người biết khoai lang sấy khô của nhà chúng ta ngon thì đến lúc đó cũng sẽ chờ tới khi chúng ta làm tiếp thì sẽ mua, còn những người ham rẻ muốn chọn lựa thêm thì thời gian này nếm thử khoai lang sấy khô của nhà khác, cũng sẽ biết khoai lang sấy khô của nhà khác không ngon bằng nhà chúng ta làm.”
“Như vậy đợi cho khoai lang sấy khô của nhà người khác bán không được, không muốn phơi nắng khoai lang để đi bán nữa, thì sẽ là thời điểm chúng ta làm lại khoai lang sấy khô, việc buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn, có thể nói, cái này không chỉ áp dụng cho việc buôn bán khoai lang sấy khô mà tất cả các đồ ăn khác đều có thể làm như vậy.”
Bốn củ cải nhỏ sau khi nghe xong lời nói nhẹ nhàng của Tô Mộc Lam, nhìn nhau một cái.
Cảm giác như hiểu một chút, những cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng mà có hiểu hay không cũng không sao cả, Tô Mộc Lam nói làm như vậy là đúng, thì hẳn là đúng rồi.
Bốn củ cải nhỏ không hẹn mà cùng gật đầu: “Nương nói đúng.”
Từ trên khuôn mặt của bốn củ cải nhỏ, Tô Mộc Lam cũng đã nhìn ra được sư ngơ ngác, nhưng bọn trẻ vẫn tin tưởng cô trăm phần trăm.
Cảm giác được ủng hộ vô điều kiện thật sự rất tốt.
Tô Mộc Lam hé miệng cười: “Đi, chúng ta đi mua gà, buổi trưa sẽ làm gà hầm Tân Cương để ăn.” (*)
(*) Thuật ngữ Trung Quốc “大盘鸡” có thể hiểu là đĩa gà lớn. Món ăn này là sự hòa trộn của gà, khoai tây, ớt chuông, hành tây, tỏi, gừng, ớt Tứ Xuyên, và đôi khi là bia. Được xào kĩ trước khi cho nước dùng vào. Món ăn này được cho là được phát minh ở
Shawan, Bắc Tân Cương.)
“Đi thôi, ăn gà hầm Tân Cương….”
Bốn củ cải nhỏ nhếch miệng nở nụ cười, nhảy nhót đi theo phía sau Tô Mộc Lam.
Còn về phần gà hầm Tân Cương là món gì thì không quan trọng, dù sao Tô Mộc Lam làm món ăn gì thì không bao giờ ăn không ngon cả!
Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa trẻ đi tới phố Tây ở bên kia, cẩn thận lựa chọn gà sống phù hợp.
Lo rằng gà mái già sẽ nặng mỡ gầy thịt, Tô Mộc Lam chọn lựa rất cẩn thận, sau đó chọn được một con gà trống cỡ trung bình, nhìn màu sắc của mào gà rất rực rỡ, lông bóng mượt.
Giá của gà trống sống là ba đồng tiền một cân, con gà này không nặng, cả con gà cân lên cũng chỉ nặng bốn cân, tổng cộng là mười hai đồng tiền.
Tô Mộc Lam trả tiền, nhìn con ngỗng đang bị trói dưới đất, cười hỏi: “Con ngỗng này cũng là của nhà ngươi hả?”
“Đúng vậy, con ngỗng này rất béo, nướng lên ăn là ngon nhất, có muốn mua một con không?” Ông lão thấy Tô Mộc Lam mua đồ vô cùng dứt khoát, nhân cơ hội chào hàng thêm con ngỗng.
“Con gà này đã đủ ăn rồi, ngỗng thì không mua nhưng có thể nhổ cho ta hai cái lông ngỗng to được không?”
Đối phương không hề kì kèo mua luôn một con gà, muốn cho thêm hai cái lông ngỗng cũng không phải là chuyện gì lớn, ông lão cũng rất sảng khoái từ trên hai cái cánh của con ngỗng tìm kiếm một chút, sau đó kéo xuống hai cái lông ngỗng nhìn có vẻ là to đẹp nhất đưa cho Tô Mộc Lam: “Ngươi nhìn hai cái này được không.”
Tô Mộc Lam xem xét một chút, cười gật đầu: “Được rồi, cảm ơn lão bá.”
“Ôi, không phải khách khí đâu?” Ông lão cười ha hả, nhét tiền mà lúc nãy Tô Mộc Lam đưa vào trong cái túi to bên hông.
Tô Mộc Lam lại đến cửa hàng lương thực mua một ít gạo trắng, mì gạo gì đó và một số loại khác, sau đó mới dẫn mấy đứa nhỏ đi về nhà.
“Nương muốn lông ngỗng để làm gì vậy?” Trên đường trở về, Bạch Thủy Liễu không nhịn được nên hỏi một câu.
“Chuyện này, đến lúc đó các con sẽ biết, bây giờ không thể nói.” Tô Mộc Lam cười ha ha, thậm chí còn giả làm mặt quỷ.
Bốn củ cải nhỏ nghe xong liền nhìn nhìn nhau.
Chuyện cố ý thừa nước đục thả câu này, Tô Mộc Lam đã từng làm rồi, còn không chỉ một lần, nhưng sau mỗi lần như vậy đều luôn mang tới bất ngờ lớn cho bọn họ.
Vì vậy, lần này chắc chắn cũng là một điều tốt.
Bốn củ cải nhỏ mới nghĩ tới đây liền lập tức trở nên phấn khích.
Sau khi về đến nhà, bắt đầu giết gà, nhổ lông… Tô Mộc Lam thành thạo thu dọn.
Bạch Thủy Liễu vô cùng để ý, vừa nhổ xong đã quét hết lông gà ra, sau đó tìm một chỗ ở bên ngoài để chôn vùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận