Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 133 - Cả vốn lẫn lời

“Chậc, ngươi bây giờ đi tìm người ta, không phải là phí công sức sao?”
Đại thẩm ngăn cản Đỗ thị: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng, mua bán đã làm xong rồi, ngươi lại đổi ý, người ta làm sao chịu? Cho dù náo loạn đến chỗ đình trưởng (*)
(*)Luật nhà Hán chia đất cứ mười dặm là một đình, mười đình là một làng, nên người trông coi việc làng sẽ được gọi là đình trưởng), thì cũng do chính ngươi vô tâm, không biết nhìn hàng, người ta cũng không sai chỗ nào, đến lúc đó đồ thì không lấy về được còn có thể bị phạt một trận đấy.”
“Đứa bé ngoan, ngươi nghe thím nói đi, trước đừng làm bậy, nếu không ngươi thật sự không lấy được lợi ích gì còn gặp phải rắc rối nữa đấy.”
“Nhưng…” Đỗ thị cắn chặt răng.
Không đi tìm Tô Mộc Lam kia thì nàng nuốt không trôi sự bực tức này, thật sự cảm thấy nghẹn khuất.
“Ngươi phải bình tĩnh trước thì mới làm việc được.”
Đại thẩm tận tình khuyên bảo: “Bỏng ngô của nàng ta là làm từ loại hạt ngô này chỉ là từ chúng ta suy đoán ra, cũng không tận mắt nhìn thấy, nàng ta nói bỏng ngô làm từ cái khác thì ngươi cũng không còn gì để nói, bây giờ đi nói lý gì đó thì chúng ta không đủ bằng chứng.”
“Nàng ta không phải dựa vào cái này để buôn bán kiếm tiền sao, làm kinh doanh mà, mua hạt ngô để làm đồ ăn thì sớm muộn gì cũng dùng hết, khi nào nàng ta hết nguyên liệu rồi thì chắc chắn sẽ tới tìm ngươi để mua, chờ nàng ta tới cửa rồi thì lúc đó nói chuyện này cũng không muộn.”
“Tới lúc đó, nàng ta phải vội vàng cầu xin ngươi để mua hạt ngô, ngươi có đang vui sướng hay không, có muốn bán cho nàng ta hay không thì lúc đó đã là chuyện khác rồi, khi đó không phải là cái gì cũng đều phải nghe theo ngươi hay sao?”
“Không phải có câu nói quân tử báo thù mười năm cũng không muộn sao, ngươi bây giờ hoảng cái gì?” Đỗ thị nghe vậy, lập tức tỉnh táo.
Đúng vậy, nàng nóng vội cái gì.
Bây giờ là nàng bị Tô Mộc Lam kia lừa gạt, nhưng mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, nàng bị thiệt thòi một lúc cũng không quan trọng, chờ tới lúc hạt ngô của Tô Mộc Lam đã dùng hết thì tất nhiên nàng ta sẽ tự tìm đến.
Đến lúc đó…
Nàng sẽ đòi về hết cả vốn lẫn lời.
“Đúng là như vậy.” Đỗ thị tươi cười rạng rỡ: “May mà nghe thím nói, nếu không thật không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Ôi thím sống nhiều hơn ngươi bao nhiêu năm, chút chuyện này vẫn có thể biết đến, chúng ta lại là bà con trong cùng quê nhà, cũng không thể đứng nhìn ngươi chịu thiệt được.”
Đại thẩm cười tủm tỉm nói: “Được rồi, nhìn ngươi sốt ruột vội vàng hoảng hốt muốn đi, chắc là cũng đang nhớ thương mấy đứa nhỏ trong nhà, nhanh đi về đi, về sớm một chút, nếu về trễ nữa thì trời hôm nay sẽ nóng lắm đấy.”
“Ôi, vậy ta đi trước đây.” Đỗ thị ném bao tải rỗng vào trong sọt tre, cõng lên lưng bước nhanh về nhà.
Chờ đi được một đoạn đường, mới đột nhiên nhớ tới muốn đi mua thịt, sau đó lại quay người lại, đi đến cửa hàng thịt.
Tới cửa hàng thịt rồi, ban đầu muốn mua loại thịt ở lưng rẻ một chút, nhưng suy nghĩ một lúc thì lại lấy hai cân thịt ba chỉ có cả mỡ và thịt nạc.
Thịt thôi mà, phải mua phần ăn ngon chứ, mỡ nạc đan xen, hầm cũng ngon, xào cũng ngon, vừa thơm vừa mềm, tuyệt đối sẽ không giống như phần thịt lưng ăn có chút khô, vừa ăn dắt răng mà mỡ cũng ít.
Nhưng mà một cân thịt ba chỉ so với một cân thịt lưng thì đắt hơn một đồng tiền….
Hừ, không bao lâu nữa Tô Mộc Lam sẽ tới cửa đưa tiền cho nàng, không cần quá để ý đến số tiền nhỏ này.
Đỗ thị thanh toán tiền thịt, nghĩ một chút, lại đi tới cửa hàng lương thực bên cạnh mua gạo trắng và bột mì, sau đó mới cõng sọt tre đi về nhà.
“Hạt kê đây, bán hạt kê sạch sẽ và ăn ngon đây, nấu cháo sánh đặc đây….” Đại thẩm vẫn còn ở tại chỗ cũ rao bán sọt tre còn chứa hơn nửa sọt hạt kê của mình.
“Này, ta bảo.” Một ông lão bán đồ ăn bên cạnh tiến lại gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận