Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 564 - Kì quái

Đại ca và nhị ca của Lưu thị đang qua lại di chuyển các loại giá để hàng ở bên trong cửa hàng, dọn dẹp tro bụi tích tụ trên nóc nhà và trong góc tường.
Hai người này nhận biết Tô Mộc Lam, khi biết cuộc sống của Lưu thị ở nhà Bạch Hữu Quang không tốt, là nàng ở bên cạnh khuyên giải, an ủi và mở đường chỉ lối...
Ngay cả Lưu thị hạ quyết tâm ly hôn với Bạch Hữu Quang, thoát ly cái hố lửa kia đều có liên quan tới những lười khuyên bảo mà ngày thường Tô Mộc Lam nói với Lưu thị.
Mà hiện tại, Tô Mộc Lam lại muốn cùng Lưu thị buôn bán thịt kho, thế chẳng khác gì là cho Lưu thị một cuộc sống sinh hoạt lâu dài, có thể đứng thẳng lưng mà sống.
Ở trong mắt hai người bọn họ, Tô Mộc Lam là người đã giúp đỡ Lưu thị quá nhiều, là bạn thân của Lưu thị, đương nhiên cũng là người mà bọn họ nên kính trọng.
Hai huynh đệ ân cần hỏi han Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường, vội vàng mời đi hậu viện, sau đó vội vàng nấu nước trà để chiêu đãi.
“Nơi này còn lộn xộn, chiêu đãi không được chu toàn.”
Đại ca của Lưu thị có phần áy náyi nói, “Hai huynh đệ chúng ta còn có việc phải làm ở đằng trước, các ngươi cứ trò chuyện trước đi, có việc gì thì lại gọi chúng ta.”
“Mọi người cứ làm đi, ta vốn muốn lại đây nhìn xem cửa hàng thế nào, có chỗ nào cần ta hỗ trợ hay không, đừng coi ta là khách mà chiêu đãi.”
Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, lại hướng về phía Lưu thị nói, “Ta thấy cửa hàng đã được dọn dẹp khá cơ bản rồi.”
Tuy lúc vừa từ cửa hàng kia lại đây, bởi vì dọn dẹp nên bên trong cửa hàng tro bụi bay khắp nơi, nhưng chờ dọn dẹp xong, lại ngăn quầy kệ để hàng xong thì cũng cơ bản hoàn thành.
Những việc về sau này cơ bản đều là dọn dẹp bê vác, chỉ cần có đủ người thì sẽ rất nhanh xong.
“Đúng vậy, cũng khá cơ bản rồi, chính là hai ngày nay muội đang suy nghĩ, sau phiên chợ này thì mở cửa xem buôn bán thế nào, không cần kì vọng cao siêu, sau đó chọn một ngày để khai trương.”
Lưu thị nói xong liền nở nụ cười, “Lúc này mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, lấy ví dụ việc thuê cửa hàng này, lúc trước muội lên thị trấn tìm cửa hàng, vốn dĩ nghĩ kiểu gì cũng phải mất vài ngày, kết quả vừa tới nơi đã nhìn thấy bên ngoài cửa hàng treo biển quảng cáo cho thuê.”
“Đoạn đường đi vào cửa hàng rất tốt, diện tích cũng đủ, muội liền nhanh chóng đi tìm chủ nhà để nói về chuyện thuê cửa hàng, chủ nhà cũng rất dễ nói chuyện, một lát sau liền thỏa thuận xong, mấy ngày hôm trước còn nói muội đến dọn dẹp cửa hàng sẽ không tính thời gian dọn dẹp này vào tiền thuê, chỉ bắt đầu tính tiền từ ngày mười lăm tháng này mà thôi.”
Đây là cửa hàng Ngụy Ký, đương nhiên Ngụy Đại Hữu không thuộc về loại người dễ nói chuyện, có lẽ chuyện này là Tống thị thu xếp.
Tống thị tính tình hiền lành, đúng là loại người như Lưu thị nói.
Có điều nhắc đến cũng có chút kì quái, tính tình Ngụy Đại Hữu rất nóng nảy, Ngô Trác Viễn kia ra ở riêng, việc buôn bán thịnh vượng mà ông ta vẫn coi con rể này không thuận mắt, chỉ muốn đối đầu với Ngô Ký.
Mặc kệ việc buôn bán ở Ngụy Ký không tốt, Ngụy Đại Hữu cũng muốn cả ngày giữ lấy cái cửa hàng này, hơn nữa mỗi ngày đều phải làm số lượng điểm tâm không ít ra. Mặc kệ có bán hết hay không hay để thừa khiến đồ hư hỏng phải vứt đi cũng muốn làm rất nhiều để cố chấp giữ thể diện của hắn.
Chính là muốn cho Ngô Trác Viễn coi một chút, bất kể như thế nào, Ngụy Ký vẫn tồn tại.
Nhưng lúc này, Ngụy Ký dứt khoát nhanh nhẹn đóng cửa như vậy, lại cho thuê cửa hàng ra ngoài.
Như thế nào cũng cảm thấy hơi kì quái……
Tô Mộc Lam suy tư, há mồm muốn hỏi, “Nhưng ta nhớ rõ nơi này trước đó cs clà cửa hàng Ngụy Ký, Ngụy chưởng quầy ở nơi này vẫn luôn rất để bụng cửa hàng mà”
Bạn cần đăng nhập để bình luận