Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 603 - kích động

Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân khác.
Nếu không chỉ cần nhìn thấy Bạch Mễ Đậu còn nhỏ tuổi, cùng lắm chỉ cảm khái một câu hậu sinh khả uý, kinh ngạc thán phục Bạch Mễ Đậu thông minh bẩm sinh chứ sẽ không liên tưởng đến việc dùng quyền thế ép người, khảo thí bất công mới đúng
Cố Tu Văn nhíu chặt mày, nhìn quét một vòng, nói, “Các ngươi hãy nói xem.”
Chung quy lại là huyện lệnh, trên người mang theo khí thế át người, những người ở đây vốn đã làm sai chuyện mà trong lòng bất an, sợ bị hỏi tội, lúc này càng run như cầy sấy, nói không nên lời nữa.
Có mấy người coi như còn bình tĩnh, lúc này mới mở miệng đáp.
“Có người nói, nhìn thấy Cố huyện lệnh nói chuyện cùng Bạch Vũ Lâm, dường như có quen biết hồi lâu, cũng vô cùng thân mật, liền suy đoán Bạch Vũ Lâm và Cố đại nhân thật sự nhận biết nhau.”

“Sau đó liền có người nói, nhất định là Cố đại nhân nhét Bạch Vũ Lâm vào trường huyện.”
“Đúng đúng đúng, hắn còn nói Cố đại nhân lấy công làm tư, không phải quan tốt.”
“Ta nhớ rõ, người này vóc dáng thấp bé, miệng chuột tai khỉ, dung mạo hơi đặc biệt một chút.”
“Người mà các ngươi nói ta biết, vừa mới ở chỗ này……”
Mọi người mồm năm miệng mười nói, cũng giương mắt tìm, rốt cuộc cũng phát hiện rba người vừa nãy rêu rao khắp nơi trong đám người.
Mà người kia, lúc này dường như cũng thấy tình thế không ổn, bộ dáng đang chuẩn bị chuồn đi.
“Người này không phải là Cung Hoài mà năm kia trong lúc khảo thí làm rối loạn kỉ cương mà bị đuổi ra khỏi trường thi, sau này không được phép khảo thí trong trường huyện hay sao?” Một vị tiên sinh trong đám đông chợt nói.
Một vị tiên sinh khác cũng phụ họa nói, “Là hắn, ta còn nhớ rõ, lúc đuổi hắn ra ngoài còn không biết hối cải, vẫn vô cùng kiêu ngạo, còn tuyên bố muốn cho trường huyện chúng ta mở mắt ra nhìn.” Mọi người lập tức ồ lên.
Tên Cung Hoài này hiển nhiên là ghi hận trong lòn đối với trường huyện, hắn nói những lời này rõ ràng là cố ý kích động, muốn mượn tay những người làm mất mặt trường huyện.
Người này!
Hiểu lầm người khác, mất hết mặt mũi, lại vô cớ bị người ta coi như con dao nhỏ để dùng, mọi người có thể nói là vô cùng tức giận, bộ dáng kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống Cung Hoài vậy.
Cung Hoài thấy tình thế không ổn, nhấc chân định chuồn đi, nhưng mọi người hiển nhiên đã phát hiện ra ý đồ của hắn, ngăn cản hắn lại.
Ba chân bốn cẳng tóm cổ Cung Hoài lại để trừng trị một trận, cuối cùng xoay người đưa đến trước mặt Cố Tu Văn và Tiết sơn trưởng, xin hai người bọn họ xử lý.
“Người làm rối loạn kỉ cương mà thẹn quá thành giận, ý đồ kích động người khác gây chuyện, người đâu, đưa thằng nhãi này về nha môn, đánh hai mươi gậy, sau đó cấm cửa hai tháng!” Cố Tu Văn quát.
Nha dịch đã sớm đứng ở một bên, mang Cung Hoài đi.
“Oan uổng, oan uổng quá……”
Đến nước này rồi mà Cung Hoài vẫn cứng miệng như vịt chết.
Bọn nha dịch cũng không thèm nói nhiều với hắn ta, chỉ vặn cánh tay hắn ta lại, bẻ ra sau lưng, sau đó tìm miếng vải rách nhét vào trong miệng hắn, để hắn an tĩnh lại.
Cung Hoài bị mang đi, trước cửa trường huyện vẫn nhộn nhịp như cũ.
Nhưng thư sinh vừa rồi tham dự vào việc gây sự, lúc này tức giận trước ý đồ xấu của Cung Hoài, bên cạnh đó bởi vì chính mình bị xúi giục mà cảm thấy áy náy đối với Bạch Mễ Đậu và Cố Tu Văn, thậm chí còn buông những lời ác ý với trường huyện.
Lúc này bọn họ thi nhau nhận lỗi với Cố Tu Văn và Tiết sơn trưởng, cũng xin lỗi hai người Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa, xin được thông cảm.
“Biết sai có thể sửa, còn việc nào tốt hơn.”
Vẻ mặt Tiết sơn trưởng nghiêm túc, hạ giọng nói, “Lời nói này có nghĩa là nếu một người biết lỗi của mình có thể sửa lại sai lầm thì đó là một chuyện cực kì tốt, nhưng điều này cũng hoàn toàn không thể chứng minh đã từng phạm sai lầm thì không cần gánh vác hậu quả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận