Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 742 - Tặng lễ

Nương tử, ta thoạt nhìn lớn tuổi sao?
Đúng vậy đó, có điều ta không chê …
Hai người lặng lẽ dùng ánh mắt giao lưu với nhau, tiếp đó xử lý hai con cá, chuẩn bị lát nữa đến buổi trưa làm món đậu hũ hầm cá.
Sau khi biết được cha mình cùng Lục Văn Tình đính hôn, Cố Vân Khê luôn treo nụ cười trên mặt dường như không lúc nào ngừng, khóe miệng như kéo tới mang tai.
Cũng bởi vì đã biết chuyện này, Cố Vân Khê không chờ đợi nổi ở chỗ này nữa, sau khi ăn xong cơm trưa, cô bé liền đi tới lớp học trong tộc xin hai vị tiên sinh Bạch Học Văn cùng Hách Thành Châu xin nghỉ, đi theo Trương mụ mụ cùng nhau về nhà.
Vào huyện thành, Cố Vân Khê bảo xa phu dừng lại ở ven.
“Tiểu thư làm sao vậy?” Trương mụ mụ hỏi.
“Cha là một cây vạn tuế thật vất vả mới nở hoa, Lục tỷ tỷ lại là chuyện vui lớn trong đời, ta cảm thấy bản thân mình là con gái riêng, nói thế nào cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật, bày tỏ thành ý mới ổn được, bây giờ cứ hai tay trống trơn về nhà như vậy, không thích hợp cho lắm.”
Cố Vân Khê chống cằm sầu lo, “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên đưa thứ gì cho ổn thỏa.”
Hai người lớn thành hôn, đáng lẽ là phải tặng lễ gặp mặt cho Cố Vân Khê mới đúng, làm gì có chuyện một vãn bối như Cố Vân Khê tặng hai vị trưởng bối lễ vật chứ.
Cho dù là đáp lễ, con nít con nôi, một ngụm thức ăn, một đồ chơi vui cũng đủ rồi.
Sẽ không có ai để ý đến cô bé, càng sẽ không có người nào chỉ trích cô bé.
Nhưng thấy bộ dáng này của Vân Khê, hiển nhiên là vô cùng để ý đến việc này, Trương mụ mụ không muốn đả kích sự hưng phấn rạo rực của cô bé lúc này, chỉ nói, “Không câu nệ cái gì, tấm lòng của tiểu thư là quan trọng nhất, nghĩ đến bất kể là cái gì, lão gia cùng
Lục tiểu thư đều rất vui mừng cho mà xem.”
“Ta biết điều này, chính là biết nên mới càng khó khăn.”
Cố Vân Khê bĩu môi nói, “Chính là vì bản thân mình đưa cái gì bọn họ đều nhất định sẽ vui mừng, mới cảm thấy càng muốn đưa cái xuất chúng, muốn cho bọn họ thực sự vui mừng mới được.”
“Bên phía cha thì không cần phải nói, trong nhà Lục tỷ tỷ chắc là cũng chẳng thiếu thứ gì, ta thực sự không nghĩ ra nổi cái gì tốt ngay trong một chốc một lát này.”
“Theo lão nô thấy thì …”
Trương mụ mụ nghĩ nghĩ, nói, “Chi bằng đi Tống Ký nhìn một cái đi, đồ vật ở Tống Ký kia luôn luôn có chất lượng không tồi, tay nghề cũng không thể chê được, chọn một khối đá ngọc có chất lượng không tồi, khắc thành ngọc bội uyên ương, đưa cho lão gia và Lục tiểu thư, đã là tấm lòng của tiểu thư, lại mang ý nghĩa tốt đẹp để chúc mừng, tiểu thư cảm thấy như thế nào?”
“Cái này không tồi.” Cố Vân Khê nghe xong đôi mắt sáng rực lên, nói, “Tốt nhất là khắc tên của hai người lên, như thế sẽ càng tốt hơn một chút.”
“Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu đáo.” Trương mụ mụ nở nụ cười.
“Trương mụ mụ chỉ biết chọc ghẹo ta.”
Cố Vân Khê cười hì hì, dặn dò xa phu chở nàng và Trương mụ mụ đi về phía Tống Ký.
Tống chưởng quầy của cửa hiệu Tống Ký thấy Cố Vân Khê tới, vội vàng mời tới lầu hai, lấy nguyên liệu tốt nhất cùng bản vẽ ra, bảo Cố Vân Khê chọn lựa.
Có điều chung quy lại chỉ là huyện thành, nguyên liệu đá ngọc tốt nhất cũng có hạn, Cố Vân Khê nhìn hồi lâu, cuối cùng không một món đồ nào lọt vào mắt.
Thấy Cố Vân Khê giảm bớt hứng thú, Tống chưởng quầy hơi ngượng ngùng, “Tiểu điếm đơn sơ, nguyên liệu nơi này đã là tốt nhất, nếu muốn chọn đồ tốt hơn thì chờ thêm mấy ngày nữa sẽ có một đám nguyên liệu mới được đưa tới đây, chất liệu tốt hơn ba phần so với những thứ ở nơi này.”
“Chờ những nguyên liệu này tới, ta đưa đến phủ cho Cố tiểu thư, để Cố tiểu thư chọn lựa?”
Nguyên liệu ở nơi này, mặc dù có tốt hơn ba phần thì e là cũng không thể lọt vào mắt nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận