Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 799 - Nhát gan

Thanh Sam đã ở bên cạnh Lục Cảnh Nghiễn nhiều năm, cũng đã làm qua không ít tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, cũng thường xuyên đi ra ngoài, chuyện như vậy, giao cho hắn là phù hợp nhất.
Vì lý do an toàn, lại để cho Thanh Sam đưa theo vài tên sai vặt nữa, hơi thu dọn một chút, cưỡi xe ngựa trong nhà chạy đến phủ thành.
Cửa thành của huyện thành ban đêm bị đóng lại, áp dụng lệnh cấm đi lại ban đêm, nếu có chuyện khẩn cấp, cần phải đến nha môn nói rõ nguyên do, nhận lệnh bài, đến cửa thành mới có thể cho qua. Nhưng đi một lần như vậy thật sự vô cùng chậm trễ thời gian.
Lục Văn Tình phái những người khác đến nha môn nhận lệnh bài, còn Thanh Sam đây thì cứ đi đến cửa thành trước, đến cửa thành kia nói với người gác cổng một câu, nếu như có thể dàn xếp, bọn họ cứ đi trước, sau đó sẽ đưa lệnh bài đến, nếu như không thể, cứ đợi thêm một hồi, đợi lệnh bài được đưa đến thì nhanh chóng ra khỏi cửa thành.
Thanh Sam đợi dặn dò kẻ sai vặt xong thì vội vàng chia nhau ra hành động.
Lục Văn Tình bên này thì nhìn Tần đại phu ở đây thi châm, cho toa thuốc, dặn dò người đến Hồi Xuân Đường lấy thuốc, sắc thuốc.
Đám người Thanh Sam, sốt ruột vội vàng cuống cuồng chạy đến chỗ cửa thành, bị người trông coi ngăn lại.
“Sai gia vất vả rồi, bọn ta là hạ nhân của Lục gia...” Thanh sam vội vàng nói rõ nguyên do.
Người canh cửa thành từng gặp Thanh Sam, biết hắn là hạ nhân nhà Lục Văn Tình - phu nhân tương lại của Huyện thái gia, lúc này lại nghe đám người Thanh Sam là vì Lục Cảnh Nghiễn bị bệnh nên mới sốt ruột ra khỏi thành đến phủ thành mời đại phu, hơn nữa phía bên kia cũng đã có người đến nha môn nhận lệnh bài, sau khi suy nghĩ sơ qua, bèn dặn dò người mở cửa thành.
“Đa tạ sai gia.” Thanh Sam thấy thủ vệ dàn xếp như thế, liên tục nói cảm ơn, cũng lấy ra túi bạc nhỏ mà Lục Văn Tình chuẩn bị cho bọn họ nhét vào tay người cầm đầu kia: “Các sai gia vất vả rồi, trời đông giá rét, số tiền này các sai gia cầm đi uống một ngụm trà nóng nhé.”
“Khách sáo rồi, đã là chuyện liên quan đến tính mạng của Lục thiếu gia, bọn ta dàn xếp cũng là đương nhiên.” Sai gia nào dám nhận bạc của Lục gia, vội vàng đẩy ra ngoài: “Đừng khách sáo mấy chuyện này, bệnh của Lục thiếu gia quan trọng hơn, các ngươi đừng trì hoãn nữa, nhanh ra khỏi thành đi.”
Lúc này, Thanh Sam cũng chẳng lo nói thêm với đám thủ vệ nữa, chỉ luôn miệng nói cảm ơn, chạy đến xe ngựa muốn đi ra ngoài.
Kết quả xe ngựa mới vừa đi hai bước, từ ngoài cửa thành chợt có một cái bóng đen nhảy ra, lập tức chắn trước đầu xe ngựa.
Ngựa chấn kinh, hí vang một tiếng, giơ cái móng trước lên thật cao.
“Con ngựa này đúng là nhát gan.” Trong bóng tối truyền đến một giọng nói thô kệch, tiếp theo bóng đen kia “vèo” một cái nhảy lên lưng ngựa, đưa tay ôm lấy đầu ngựa.
Thanh Sam hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong lòng hơi hồi hộp một chút, cũng liều mạng nắm lấy hai bên xe ngựa, phòng ngừa ngựa nổi tính sẽ ném bọn họ ra ngoài.
Nhưng thấy con ngựa này lại đột nhiên an ổn, nhu thuận đứng ở nơi đó, lắc lắc cái đuôi, thậm chí còn hắt hơi một cái, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, Thanh Sam bỗng cảm thấy hiếu kì.
Bóng đen kia từ trên lưng ngựa nhảy xuống, phủi tay một cái, thả tay áo đã cuốn lên xuống, vừa bĩu môi: “Sau này, ngươi nên dùng con ngựa này nhiều một chút, lá gan nhỏ như vậy, gặp chuyện gì, dễ dàng đả thương người, có điều giống ngựa này của ngươi không tốt, xem chừng có chạy nữa cũng không ổn, nếu như có thể, đổi một con khác thì hơn.”
Thanh Sam chưa tỉnh hồn, lúc này nghe đối phương nói như vậy, hàm hàm hồ hồ đồng ý, tiếp theo muốn giơ roi đánh xe ngựa rời đi, nhưng bóng đen kia lại thoắt cái túm lấy dây cương ngựa, kéo vào trong cửa thành, cũng kêu la với đám thủ vệ.
“Không phải nói không có lệnh bài của huyện nha, cửa thành này không thể mở hay sao, dựa vào đâu bọn họ có thể ra ngoài mà bọn ta không thể vào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận