Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 591 - Có việc gì cứ nói thẳng

Mà thậm chí Lưu Thị còn thường xuyên đến nhà Tô Mộc Lam hơn.
Dù sao, không còn nhà chồng trước, sự cố kỵ này cũng đã biến mất đi rất nhiều.
Thời gian thoáng cái đã qua, mắt thấy đã đến tháng tư.
Cố Vân Khê cũng đã ở lại nhà Tô Mộc Lam được hơn hai mươi ngày.
Trong quãng thời gian đó, Trương mụ mụ cũng đã đến đây hai lần để đưa quần áo, tiện thể cũng đem đến cho một nhà Tô Mộc Lam vài thứ, chủ yếu nhất là đến để hỏi một câu rõ ràng xem khi nào thì Cố Vân Khê sẽ trở về.
Tuy nói Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường đều vô cùng hoan nghênh Cố Vân Khê đến nhà ở, nhưng đến cuối cùng mình cũng phải biết phân biệt tốt xấu một chút mới được.
Đương nhiên là Cố Vân Khê không muốn trở về rồi, có điều cũng cảm thấy lời Trường mụ mụ nói cũng có chút đạo lý, cuối cùng suy nghĩ lại, sau đó thương lượng với Trương mụ mụ một phen, bảo họ năm ngày sau lại đến đón cô bé.
Đã ở lâu như vậy, thêm năm ngày nữa không bao nhiêu, Trương mụ mụ suy nghĩ một chút, cũng không hề thuyết phục thêm, chỉ đi về hồi âm cho Cố Tu Văn trước.
Nếu Cố Vân Khê phải về nhà kết thúc quãng thời gian ở đây, cho nên trong mấy ngày này, Tô Mộc Lam cũng vô cùng dụng tâm để nấu các món ăn.
Mấy đứa bé Bạch Thuỷ Liễu cũng đổi cách đưa Cố Vân Khê ra ngoài thôn để chơi đùa.
Ngày hôm nay, Bạch Thạch Đường đã sớm đi đến huyện thành.
Cửa hàng thứ hai đã được chuẩn bị gần xong rồi, cũng sắp khai trương, mấy ngày nay, hắn đều qua đó quan sát.
Tô Mộc Lam đốt vài cái lò lửa nhỏ, đặt lên trên mấy cái nồi đất, bắt đầu làm cơm trộn nồi đất.
Đang bận rộn thì bên ngoài có động tĩnh.
Là tiếng nói chuyện hoà với tiếng ngựa hí lảnh lót.
Đã bàn bạc xong xuôi, hẳn là phải đợi Cố Vân Khê ăn xong bữa cơm trưa này rồi đến đón mới đúng chứ, chẳng lẽ có chuyện gì đó nên lúc này mới đến đón trước thời hạn?
Tô Mộc Lam nói thầm trong lòng, muốn ra ngoài xem cho rõ ngọn ngành, kết quả vẫn còn chưa đi ra ngoài nàng đã thấy một bóng dáng đi vào trong viện.
Là một nam tử trung niên có thân hình mập lùn, trông có vài phần quen mắt.
“Tôn giá là?” Tô Mộc Lam hỏi.
“Có phải là Tô chưởng quỹ?” Lục Tề Thuận thở dài với Tô Mộc Lam, lễ phép thăm hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Mộc Lam đánh ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương một cái.
“Tại hạ là chưởng quỹ của Tề Thuận Trai ở huyện thành, họ Lục.”
“Lục chưởng quỹ.” Đuôi lông mày của Tô Mộc Lam khẽ nhếch một cái.
Chẳng trách vừa rồi nàng cảm thấy người này khá quen, lần đến huyện thành lần trước nàng đã từng đến Tề Thuận Trai.
“Không biết Lục chưởng quỹ đến tìm ta có chuyện gì không?” Tô Mộc Lam hỏi một câu, ngoài khách sáo giọng điệu nhàn nhạt.
“Ta đây cũng vì hâm mộ mà đến, biết được Tô chưởng quỹ có ngón nghề nấu ăn không tồi, nên muốn đến bái kiến Tô chưởng quỹ. Lục Tề Thuận giơ tay lên, gã sai vặt bên cạnh liền bên mấy hộp quà trông vô cùng tinh xảo đến.
“Đây là một chút lòng thành, mong rằng Tô chưởng quỹ đừng ghét bỏ, nhất định phải nhận lấy đó.” Tặng quà cho nàng?
Tô Mộc Lam giật giật khóe miệng: “Đều nói không thể nhận quà không công, Lục chưởng quỹ có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Mắt thấy thái độ của Tô Mộc Lam không tính là thân thiện, nụ cười trên mặt Lục Tề Thuận càng đậm hơn: “Chuyện này không phải một câu đôi chữ là có thể nói rõ được, không ngại thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói nói chuyện?”
“Tướng công nhà ta không ở đây, không tiện mời Lục chưởng quỹ vào nhà cho lắm, có việc gì Lục chưởng quỹ cứ nói thẳng đi.” Tô Mộc Lam thản nhiên nói.
Cũng không hề mời hắn vào sân ngồi một chút uống một chén trà, suy cho cùng cũng là thôn phụ hương dã, thật là một chút lễ phép cũng không có.
Nhưng nghĩ đến mình phải cầu cạnh nàng, Lục Tề Thuận nén lại sự không vui trong lòng, nói: “Nếu Tô chưởng quỹ nói như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể nói thẳng.”
“Tô chưởng quỹ có ý định nhượng lại ngón nghề thịt dê kho tộ này hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận