Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 822 - Chán nản

Nhiều người thả diều ở chỗ này như vậy, chắc chắn là có bán diều.
Mặc dù không bán diều, phần lớn người thả diều ở chỗ này thuộc các hộ gia đình nhà nông, cho hai đồng tiền, kiểu gì những đứa trẻ đó cũng sẽ nghe theo.
Khương Hoán Nhuận cảm thấy điều này không phải là vấn đề.
Thấy chủ nhân nhà mình nói như vậy, Mặc Thư cũng không dán chối từ, chỉ bảo người đánh xe dẫn xe ngựa chạy đến gần một chút, chờ đến khi xe ngựa không thể lại đi lên phía trước được nữa liền đỡ Khương Hoán Nhuận xuống xe ngựa, đi về phía những đứa trẻ đang thả diều kia.
“Nhiều diều thật đó, cũng rất đẹp mắt.”
Khương Hoán Nhuận nhìn bọn nhỏ chơi đùa ở đằng kia, bị tiếng cười tác động khiến cậu không cầm lòng được nhếch miệng cười không ngừng, lại ngửa đầu nhìn những con diều to nhỏ khác nhau bay trên bầu trời, chỉ cảm thấy đôi mắt của chính mình không nhìn xuể hết được.
Mặc Thư thấy Khương Hoán Nhuận rất thích những con diều này, liền nhanh chóng chạy đi đến chỗ những đứa bé ở gần đó, hỏi xem có ai đồng ý bán diều hay không.
Người thả diều ở chỗ này chủ yếu là người của thôn Bạch Gia, trong nhà cũng đều dư dả, lúc này thấy có người tới đây mua diều, ngay cả giá tiền thế nào cũng không hỏi, chỉ lắc lắc đầu như trống bỏi vậy.
Thứ nhất là giữ sĩ diện, đây chính là đồ vật không thể dùng tiền để mua được, đâu thể dễ dàng mang đi bán chứ?
Huống chi, con diều trong tay này là chính mình tự tay dán lấy, nếu nói nó là thiên kim khó cầu thì hơi giả, nhưng không phải là sẽ bị người ta tùy ý mua được.
Mặc Thư hỏi một lượt, thấy không ai tình nguyện bán diều, liền ủ rũ cụp đuôi, chỉ nói đại khái cho Khương Hoán Nhuận nghe, sau đó lại sợ hắn không vui vẻ liền khuyên nhủ, “Thiếu gia cũng đừng khó chịu, ta nghe nói trước ngày mười lăm bọn họ đều thả diều ở chỗ này, tiểu nhân trở về sẽ dán cho thiếu gia một cái, ngày mai lại cùng thiếu gia tố đây nhé.”
“Cha mẹ quản nghiêm, ngày mai sợ là không thể đi ra đây được.” Lúc này Khương Hoán Nhuận một lòng một dạ mà nghĩ cách tìm diều đi chơi cùng người ta, căn bản không thèm để ý đến lời nói của Mặc Thư, chỉ đi qua đi lại tuần tra, xem trong tay ai có còn thừa cái diều nào hay không.
Diều đang thả trong tay không chịu bán, nhưng số diều còn thừa trong tay tóm lại có khả năng bán.
Tìm đi tìm lại, phát hiện có một tiểu cô nương đang ngồi xổm bên cạnh bờ ruộng, trong tay đang cầm hai cái diều.
Khương Hoán Nhuận thấy thế, cũng không thèm sai Mặc Thư đi hỏi, chính mình lập tức chạy qua đó nói “Xin hỏi, diều này trong tay ngươi có thể bán một cái cho ta được hay không?”
“Bán diều cho ngươi?” Bạch Lập Hạ không dự đoán được có người đột nhiên hỏi cái này, hơi kinh ngạc đánh giá Khương Hoán Nhuận một phen.
Sau khi nhìn thấy trang phục toàn thân của hắn liền nở nụ cười, “Chắc ngươi là người ở thôn trang phía tây phải không, thấy bộ dáng này của ngươi, ta đoán chắc là ngươi nhìn thấy nhiều người ở chỗ này thả diều như vậy nên rất thèm, muốn cùng chơi thả diều phải không.”
Bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, Khương Hoán Nhuận gãi gãi lỗ tai, cười hì hì.
“Có điều cái diều này không thể bán được, không riêng gì ta, e là nơi này chẳng ai sẽ chịu bán diều đâu.” Bạch Lập Hạ cười nói.
“Vì sao?” Khương Hoán Nhuận tò mò hỏi, tiếp đó duỗi tay liền đi lấy túi tiền trên eo xuống, “Ta có thể cho nhiều tiền mà.”
“Năm lượng bạc một cái diều, có bán hay không?”
Khương Hoán Nhuận đã từng nghe nhóm gã sai vặt nói rằng những hộ nhà nông gần đây cuộc sống hàng ngày phần lớn là khổ cực, năm lượng bạc đủ cho cả nhà tiêu dùng trong một năm, một người trưởng thành đi ra ngoài kiếm bạc, một năm cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy.
Hắn đưa ra giá năm lượng bạc, cũng không tin tiểu cô nương trước mắt này không bán diều cho hắn.
“Thật sự là không bán.” Bạch Lập Hạ nhếch miệng cười không ngừng, “Cái diều này là do chúng ta phải dán vài ngày nới dán xong, đệ đệ của ta còn tự mình giúp ta viết thơ nữa đó, đây không phải là năm lượng bạc là có thể bán.”
Thế mà lại cảm thấy năm lượng bạc ít …
Khương Hoán Nhuận cảm thấy chính mình hơi mất mặt, đỏ mặt lên nói, “Ta trả mười lượng!”
“Đừng nói mười lượng, ngươi cho ta một trăm lượng cũng không được, thứ này ngàn vàng không đổi.” Bạch Lập Hạ liếc nhìn Khương Hoán Nhuận một cái, cầm hai cái diều trong tay bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Vẻ mặt Khương Hoán Nhuận lập tức thất bại, ủ rũ chán nản.
Gã sai vặt đứng ở bên cạnh đều hoài nghi mà nhìn bóng dáng của Bạch Lập Hạ, lẩm bẩm nói, “Thiếu gia ngài đừng để ý đến nàng ta, lòng tham không đáy, nhìn chính là con cái của nhà nông, lại còn bảo một trăm lượng cũng không được, không sợ nói mạnh miệng khiến há miệng mắc quai hay sao.”
“Các ngươi không thường xuyên sinh sống ở thôn trang gần đây phải không.” Một thiếu niên chừng 13 - 14 tuổi, nhìn Khương Hoán Nhuận cùng Mặc Thư rồi giải thích, “Có lẽ các ngươi không biết, đám trẻ thả diều này phần lớn là người của thôn Bạch Gia.”
“Thôn Bạch Gia là thôn giàu có nhất so với các thôn xung quanh chúng ta, trong thôn có xưởng cùng lều nấm kiếm được rất nhiều tiền, người dân trong thôn đều đầy căng túi tiền, ta nghe nói nhà nghèo nhất cũng có thể bữa nò cũng có thịt ăn.”
“Hiện tại bọn họ thả diều, là do tiên sinh trong lớp học trong tộc nói, ai làm diều đẹp, ai thả diều cao sẽ có khen thưởng, thôn Bạch Gia tự hào về lớp học trong tộc, đương nhiên càng coi trọng cái này, coi thường mấy lượng bạc kia của ngươi.”
“Nếu thật sự muốn xem cuộc vui, nên đi lên thị trấn mua nổ con diều về, cùng đi theo chơi vui là được, nếu cứ muốn mua diều trong tay đám trẻ trong thôn Bạch Gia thì từ bỏ ý nghĩ ấy đi thôi.”
Thiếu niên dứt lời, bên cạnh có người gọi hắn, liền xua xua tay cùng nhau đi chơi với bạn bè của mình.
Khương Hoán Nhuận như suy tư gì đó gật gật đầu, “Thì ra là thế, chẳng trách xem những con diều này đều rất độc đáo, không giống những con diều bán ở bên ngoài, kích cỡ to nhỏ khác nhau.”
Chính là bởi vì những con diều này đặc biệt, cho nên đặc biệt muốn mua, hiện tại biết diều này không thể mua được nên trong lòng muốn có một con diều càng thêm mãnh liệt hơn.
Nhưng, giống như những lời dò hỏi tiểu cô nương kia vừa rồi, hỏi vài người khác, không ai chịu bán cho cậu bé.
Vẻ mặt Khương Hoán Nhuận như cả tím bị sương táp, nhăn nhó héo hon cúi đầu không ngẩng lên được.
“Không mua được đúng không.” Bạch Lập Hạ về nhà lấy nước uống cho các tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội, sau khi quay trở lại nhìn thấy Khương Hoán Nhuận còn di chuyển ở nơi này, liền đi tới trước mặt hỏi.
“Ừ.” Khương Hoán Nhuận gật gật đầu.
Trước mắt đứa nhỏ này nhìn nhỏ hơn nàng một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ trông mong, khiến Bạch Lập Hạ nhớ tới mấy năm trước, khi Tô Mộc Lam còn hồ đồ.
Lúc ấy nàng cùng đệ đệ, muội muội cũng luôn hướng ánh mắt trông mong mà nhìn người khác chơi, hâm mộ đến mức đỏ cả mắt.
Tuy rằng trước mắt đứa nhỏ này thoạt nhìn không phải bởi vì nghèo, có điều thèm muốn như vậy, đoán là trong nhà quản lý nghiêm khắc, không cho tùy ý ra ngoài chơi, cũng là người đáng thương.
Bạch Lập Hạ suy nghĩ trong chốc lát, “Nếu ngươi thật sự muốn chơi, cái diều này cho ngươi đó, trên mặt có thơ do đệ đệ ta viết, chẳng qua là do đệ ấy đọc, còn ta chép lại, chữ viết không được đẹp như thế, nhưng cũng tạm ổn, cái này sẽ để nhận dạng khi thả bay ở trên không, ** ngươi cầm chơi trước đi.”
Vừa nói dứt lời, Bạch Lập Hạ đưa cho Khương Hoán Nhuận một cái diều hình diều hâu.
“Bao nhiêu tiền.” Khương Hoán Nhuận vội vàng đi lấy túi tiền.
Túi tiền của hắn nhỏ, bên trong chỉ có mấy lượng bạc, Khương Hoán Nhuận thấy thế, vội gọi Mặc Thư lấy túi tiền, muốn đưa tiền cho Bạch Lập Hạ.
“Không cần tiền, ngươi cầm chơi đi.” Bạch Lập Hạ đưa con diều qua.
Khương Hoán Nhuận sửng sốt mà nhận lấy, nhìn về phía Bạch Lập Hạ nói lời cảm tạ.
“Vậy ngươi chơi ở chỗ này đi, ta đi tìm tỷ tỷ, đệ đệ và muội muội của ta đây”
Bạn cần đăng nhập để bình luận