Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 275 - Từ chối

Khối lượng việc cần làm cũng không ít.
Nhà của Tô Mộc Lam chỉ có khoai lang đỏ cần thu hoạch ở mảnh đất mới khai hoang kia, bởi vì lúc ấy phải cải tạo đất nên khoai lang đỏ không được nhiều lắm, tổng thể cuộc sống cũng không tệ.
Thể lực và tinh thần vẫn nên dồn vào chuyện làm thức ăn thì hơn.
Quả đỏ vẫn tiếp tục được thu mua, chẳng qua khoảng thời gian trước đó nhu cầu về quả đỏ lớn, nhóm trẻ cũng chăm chỉ, hái gần hết quả đỏ ở những vùng lân cận, nếu muốn hái tiếp thì phải đi tơi nơi xa hơn một chút.
Đi xa một chuyện quả thực rất tốn công, hơn nữa khi vận chuyển về lại không thuận tiện, hơn nữa cây mọc ở thôn khác chỗ ngồi, mặc dù chỉ mọc hoang dại, nhưng người ta cũng không thích người ngoài tùy tiện hái, rất dễ gây ra chuyện phiền phức, cho nên hiện tại lượng quả đỏ không nhiều bằng lúc trước.
Tô Mộc Lam bắt đầu suy nghĩ đồ vật theo mùa này - quả hồng.
Gọt vỏ quả hồng đi, phơi nắng tự nhiên, đường ở bên trong quả hồng sẽ dần dần chảy ra từ bên trong, khiến bên ngoài quả hồng được bao phủ một tầng phấn đường trắng, sẽ thành món Hồng dẻo.
Thời tiết chuyển lạnh, cũng không cần cố tình ướp lạnh, bảo quản dưới nhiệt độ bình thường cũng có thể ăn đến tết, là một loại thức ăn cực kì dễ bảo quản.
Vả lại Hồng dẻo mềm, ngọt dịu, là thức ăn phù hợp cho mọi lứa tuổi từ già tới trẻ.
Cho nên, lúc Tô Mộc Lam thu quả đỏ đợt cuối cùng thì bắt đầu thu quả hồng.
Quả hồng mang ý nghĩa tốt đẹp là cầu được ước thấy nên các hộ gia đình đều trồng một cây hồng trong nhà, hai đầu bờ ruộng ngoài đồng cũng thường thấy, dường như quả hồng không cần phải đi ra bên ngoài hái, chỉ cần hái ở trên cây của nhà mình là được.
Có điều làm món Hồng dẻo cũng cần một chút thời gian, vì phòng ngừa mọi người ùn ùn mang quả hồng tới như ong vỡ tổ, mỗi ngày Tô Mộc Lam chỉ thu một số lượng nhất định, tránh cho bị thừa và hư hỏng.
Quả đỏ và quả hồng đều thu, ba đứa đầu củ cải phụ trách nhiệm vụ thu mua cũng trở nên bận rộn.
“Trúc Diệp.” Bạch Thanh Táo xách theo rổ tre vào sân, thân thiện chào hỏi Bạch Trúc Diệp.
Sau sự việc lần trước, lại được Tô Mộc Lam nhắc nhở, lúc này thái độ của Bạch Trúc Diệp đối với Bạch Thanh Táo hơi lạnh nhạt, “Thanh Táo tới à.”
“Ừ, tới bán quả đỏ.” Bạch Thanh Táo cười hì hì, “Mấy ngày nay cũng chưa gặp ngươi tới tìm ta chơi.”
Cha của Bạch Thanh Táo là Bạch Hồng Phú tuy là người cực kì trọng nam khinh nữ, những hơi sĩ diện, chuyện gì cũng đóng cửa lại mới nói chứ không biểu hiện quá mức ra bên ngoài.

Tựa như việc ở trong nhà, có thể sai con gái làm thì tuyệt đối sẽ không sai con trai làm, nhưng nếu có người tới gọi con gái đi ra ngoài chơi, nếu có thể từ chối thì sẽ từ chối, nếu không thể từ chối được thì sẽ để con gái đi ra ngoài chơi, tránh việc bị người ở bên ngoài chỉ trích.
Chỉ cần có thể đi ra ngoài, một ít việc quan trọng đương nhiên sẽ không cần làm nữa.
Bạch Thanh Táo biết chuyện này, cho nên đã giao hẹn sẵn với Bạch Trúc Diệp, bảo Bạch Trúc Diệp mỗi khi rảnh rỗi thì tới nhà nàng gọi nàng đi chơi. Mà từ trước đến nay Bạch Trúc Diệp luôn đồng cảm với Bạch Thanh Táo, cho nên dựa theo lời con bé nói mà thường xuyên đi gọi.
Sau ngày ấy được Tô Mộc Lam nhắc nhở, trong lòng Bạch Trúc Diệp suy tính một chút, cho nên không gọi Bạch Thanh Táo ra cửa nữa, mà Bạch Thanh Táo cũng chăm chỉ làm việc ở nhà suốt mấy ngày vừa rồi
“Mấy ngày nay trong nhà ta bận quá.” Giọng nói của Bạch Trúc Diệp hơi lạnh nhạt, sau khi nói xong cũng không hề nói gì khác nữa.
Bạch Thanh Táo cũng phát hiện ra thái độ lạnh nhạt của Bạch Trúc Diệp, càng ân cần hơn, “Thế thì sau này ngươi rảnh rỗi thì đến tìm ta chơi thường xuyên đi, mấy ngày nay đại tỷ của ta đan một cái đệm lá ngô, ít nữa ta sẽ làm cho ngươi một cái, ngồi cho thoải mái.” “Không cần, bên trong nhà ta cũng có.” Bạch Trúc Diệp từ chối.
Nụ cười của Bạch Thanh Táo hơi gượng gạo, cũng không hề nói nhiều nữa, chỉ xách rổ tre đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận