Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 309 - Có phải ngu ngốc hay không

Ngô thị thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hận sắt không thành thép, “Con chỉ nghĩ lão tú bà kia vì muốn tốt cho con mà xui con đi đòi lại công bằng hay sao? Mụ ta thấy con bán hạt ngô chạy nên ghen tị sốt ruột, lại không tìm thấy lỗi gì ở chỗ con, cho nên mới ngáng chân con.”

“Con không ngẫm kỹ lại xem, chẳng lẽ mọi người đều là người ngu ngốc hay sao. nếu người làm ra bỏng ngô đúng là có thể kiếm tiền gấp mười lần thì những người khác tranh cướp nhau vỡ đầu cũng muốn học trộm để làm. Người khác cũng cảm thấy bản thân mình bị lợi dụng, cho dù có coi tiền như rác cũng sẽ không đi mua loại bỏng ngô này nữa.”
“Hơn nữa, nếu là thức ăn, đâu phải chỉ dùng mỗi hạt ngô là có thể làm được, e là còn phải thêm những thứ khác nữa vào. Đã là đồ ăn có thể được bán ở cửa hàng thì có lẽ chủ yếu là có vị ngọt, phải cho thêm đường cát vào. Nguyên liệu đường đắt như vậy, một gáo bắp rang cũng không thể bán giá cao ra ngoài được?”
“Tạm không nói đến việc tiếc nuối, kể cả nhà người ta thật sự có thể bán với giá cao, cũng là do người ta có thể làm được bỏng ngô, có tài năng, chính con không có tài năng gì, chỉ có thể trồng được hạt ngô, cũng chỉ có thể bán rẻ hạt ngô, chẳng lẽ người bán gỗ mộc chỉ vì thấy một cái ghế dựa bán đắt mà tới nhà thợ mộc đòi tiền hay sao?”
“Bản thân mình không dùng trí óc mà ngẫm nghĩ cho tốt, lại để người khác xỏ vào mũi kéo đi, chẳng khác gì đứa ngốc, tự mình đi vào ngõ cụt, khiến mụ tú bà kia chế giễu, con nói xem, có phải con ngu ngốc hay không?”
Ngô thị đã nói đến mức này, đương nhiên Đỗ thị cũng hiểu rõ bản chất sự viecj là thế nào, lúc này cả người chết điếng, sắc mặt hết trắng lại tái nhợt, khi nói chuyện môi cũng run nhè nhẹ.
“Nương … con …”
“Được rồi, bây giờ đừng nói những lời thừa thãi làm gì, có nói cũng vô dụng.” Ngô thị nói một tràng như vậy, lúc này cũng cảm thấy hơi nhọc lòng “Hai con đều dọn dẹp một chút đi, đừng để hàng xóm láng giềng nhìn thấy mà chê cười.”
“Trong nhà nhiều hạt ngô như vậy cũng không thể lấy ra bán được. Bây giờ gây ra chuyện mất mặt như thế thì đừng mang ra bán nữa, từ từ nghiền thành bột, để nhà mình ăn dần thôi.”
“Nương, bột ngô này không thể ăn được…” Trương Võ Hà giải thích một câu.
“Không thể ăn cũng phải ăn!” Ngô thị gào lên một câu, “Lẽ ra có thể đổi được tiền mà bị hai đứa các ngươi biến thành không có, chính mình gây ra tội lỗi chính mình phải chịu lấy!”
“Nhanh lên, dọn dẹp đi, nhân dịp cuối năm còn chưa bận rộn thì nghiền nhiều bột một chút, hai đứa các ngươi mấy ngày tới phải ăn bột ngô nghiền, không cho phép trộn lẫn một chút bột mì nào!”
“Biết rồi, nương.”
Trương Võ Hà cùng Đỗ thị lên tiếng, vội vàng đi dọn dẹp một đống đồ vật lộn xộn trong sân vừa mới bị bọn họ làm cho rối tung lên.
Hai người cúi đầu, đều thở ngắn than dài.
Cửa hàng Ngô Ký mấy ngày nay lại thêm hai món ăn mới.
Bánh mứt táo đường đỏ, vị mềm xốp, mùi thớm thơm nồng, ngọt mà không ngấy, vào mùa đông này, người ta chỉ cần nhìn màu bánh đã thấy ấm áp, ăn một miếng thì trong miệng đầy mùi thơm.
Bánh phồng lòng đỏ trứng gà, bên ngoài giòn thơm, bên trong mềm mại, lòng đỏ trứng lại mằn mặn, ngon miệng, dường như dung hợp cả ba loại khẩu vị vào nhau, khi ăn là thơm ngào ngạt, ăn cả trăm cái cũng không ngại.
Hai dạng món ăn này thích hợp với mọi lứa tuổi, nhưng bất kể là khẩu vị hay hương vị thì có vẻ người lớn tuổi ưa chuộng hơn. Cho nên hai món ăn này rất thích hợp sau khi bước vào tháng chạp, dùng để tặng cho người lớn tuổi trong nhà.
Việc làm ăn buôn bán đương nhiên cũng được nâng cao một bước.
Gió Tây Bắc nổi lên, tới khi chạng vạng, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Tuyết rơi ròng rã cả một đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận